Editor: Peiria
Con người chính là như vậy, một khi ý thức được chuyện gì, tất cả những gì nhìn thấy, nghe thấy đều sẽ không tự chủ được mà liên tưởng đến chuyện kia. Giống như Tần Khai Hân cảm thấy mỗi một câu nói, mỗi một động tác của Bùi Thần hôm nay càng nhìn càng giống đang ghen.
Nhưng Bùi Thần làm sao có thể ghen? Trong ấn tượng, anh vẫn luôn là người đàn ông bình tĩnh, không quan tâm thiệt hơn, cái từ ‘ghen’ này và anh một chút cũng không có quan hệ.
Hơn nữa, cô chỉ thoải mái hẹn Trâu Dật nói chuyện hợp tác mà thôi, ăn giấm chua có gì ngon đâu?
Cô vừa nghĩ vậy, Trâu Dật đã đứng lên: "Thời gian không còn sớm, tôi cũng phải trở về."
Tần Khai Hân vội vàng đứng lên, khách khí nói: "Có muốn cùng nhau ăn một bữa cơm không, tôi mời khách."
"Hôm nay tôi còn có chút việc, hôm khác đi." Trâu Dật nhẹ nhàng từ chối, cố ý liếc nhìn Bùi Thần, rồi lại quay đầu cười với Tần Khai Hân, "Dù sao sau này cũng có cơ hội, về chuyện hợp tác, cậu từ từ suy nghĩ, có chỗ nào không rõ, tùy thời gọi điện thoại cho tôi."
"Ok, không thành vấn đề."
Tần Khai Hân tiễn Trâu Dật tới cửa, cười tạm biệt anh ta, vừa quay đầu lại liền đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Bùi Thần, giống như đang chờ cô giải thích.
"Cái kia..." Cô vừa định mở miệng, Tiểu Lưu và Andy đã sớm xông lên như hổ rình mồi.
"Bà chủ!" Tiểu Lưu ôm lấy cánh tay cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-luoi/3082485/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.