Hôm nay đài truyền hình tỉnh đặc biệt đến phỏng vấn Từ Bỉnh Nhiên, nội dung phỏng vấn cơ bản xoay quanh một số chiến tích trước đây của Từ Bỉnh Nhiên cùng với những câu chuyện về người cha quá cố của anh. Họ muốn đem Từ Bỉnh Nhiên lập thành hình mẫu điển hình, vì chuyện này mà anh phải thay bộ đồng phục làm nhiệm vụ của mình ra mà mặc một bộ cảnh phục thông thường Vòng phỏng vấn này mất không ít thời gian, Từ Bỉnh Nhiên phi thường nguyện ý chia sẻ quá khứ của ba Từ, anh cũng hy vọng mọi người biết được sự vất vả của cảnh sát cơ sở, hy vọng tên của cha mình có thể sẽ không bị lãng quên, có thể trở thành một phần để mọi người khen ngợi. Cuộc phỏng vấn không diễn ra trong cục, khiến anh không tiện thay quần áo, nhưng mặc đồng phục cảnh sát cũng không tiện qua lại trên đường phố, vì vậy anh nhanh chóng bắt xe về nhà. Tài xế nhìn thấy bộ quần áo anh mặc, ngay cả tốc độ xe cũng giảm xuống, hoàn toàn tuân thủ pháp luật, dừng đèn đỏ thì thôi đi, ngay cả đèn vàng cũng dừng lại, làm phía sau tức giậm đến mức phải bấm còi. Từ Bỉnh Nhiên: “Chú cứ lái xe như bình thường là được rồi. ” Người lái xe: “Tôi đang lái xe như lúc bình thường đây. ” Từ Bỉnh Nhiên: “Được…” Hạ Thính Nam về nhà chậm hơn Từ Bỉnh Nhiên năm phút, chạy lên lầu gõ cửa nhà họ Từ. Cô nén giọng hét lên: “Mở cửa ra, em biết anh đang ở nhà. ” Quần áo Từ Bỉnh Nhiên còn chưa kịp thay xuống, lập tức tới mở cửa cho cô. Hạ Thính Nam lắc mình đi vào, nhìn chằm chằm Từ Bỉnh Nhiên, cô ở dưới lầu chợt nghe mấy dì nói chuyện phiếm nói cái gì cảnh phục đẹp trai, cô vừa nghe đã biết là Từ Bỉnh Nhiên. Anh đứng thẳng tắp, đồng phục cảnh sát trên người được ủi thẳng tắp, như thể là được ủi chuyên biệt, khoá kéo trên cổ. áo được tỉ mỉ kéo lên, không hiểu sao lại trông rất lạnh lùng lãnh khốc, nhưng ánh mắt anh lại rất ôn hòa dừng lại trên người Hạ Thính Nam, tùy ý để cô đánh giá, sau đó là chạm vào nó. Từ Bỉnh Nhiên ôm lấy cô, đặt cô lên tủ ở lối vào, hai tay chống hai bên mép tủ của cô, hôn cổ và cằm cô. Hạ Thính Nam được hôn thoải mái nheo mắt lại. “Ăn gì chưa?” Anh đứng thẳng dậy vuốt tóc cô. Hạ Thính Nam: “Chưa, tối nay ba mẹ em không có ở nhà. ” “Vậy chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.” Hạ Thính Nam sờ sờ nút áo trên đồng phục cảnh sát của anh: “Hôm nay sao anh lại mặc cảnh phục về vậy?” “Có một cuộc phỏng vấn.” Anh giải thích ngắn gọn về cuộc phỏng vấn. Hạ Thính Nam biết tuy rằng Từ Bỉnh Nhiên bình thường không nói nhiều, nhưng vẫn rất nhớ ba Từ, chỉ cần anh rảnh rỗi sẽ đi tảo mộ, đồ đạc lúc còn sống của ba Từ cũng đều được anh cất giữ cẩn trọng. Cô ôm lấy anh và treo mình trên người anh. Từ Bỉnh Nhiên rất tự nhiên ôm mông cô, đưa cô vào phòng, cuối cùng hai người ai cũng không nhớ tới chuyện ăn cơm tối. …… Mùa hè ban ngày luôn kéo dài hơn, rèm cửa sổ được đóng chặt, ngăn cách ánh sáng ngoài trời, trong phòng là một màu sắc ấm áp mờ nhạt, hai tần số khác nhau của tiếng hít thở xen kẽ vang lên. Hô hấp cửa Từ Bỉnh Nhiên dài và chậm, lẳng lặng nhìn Hạ Thính Nam ngồi trên người mình. Hạ Thính Nam không cho anh cởi đồng phục cảnh sát ra, ngược lại cô cởi hết quần áo trên người mình, ngay cả quần lót cũng không chừa lại, cả người đều trần như nhộng. Điều này như thể đã xuất hiện trong giấc mơ. Tay Từ Bỉnh Nhiên tự nhiên bóp ngực cô, sau đó ép cô lên người anh mà hôm mãnh liệt. Hạ Thính Nam cảm nhận được sự lạnh lẽo từ nút áo kim loại trên đồng phục cảnh sát của Từ Bỉnh Nhiên, nửa người dưới của cô kề sát vào đai lưng kim loại của anh, mang đến từng đợt run rẩy. Hai tay anh luồn vào giữa khe mông cô mà nhào nặn cặp mông tròn, áp thứ gì đó cứng rắn và nóng rực ở dưới bụng dưới Hạ Thính Nam. Hạ Thính Nam cắn răng, bắt đầu cởi thắt lưng Từ Bỉnh Nhiên, huy hiệu cảnh sát trên thắt lưng thập phần nổi bật, khiến cô có cảm giác như bị phán xét. Trang nghiêm lại dâm mỹ. Hạ thân không tự chủ được chảy ra càng nhiều nước, đũng quần Từ Bỉnh Nhiên đều đã bị ướt một mảnh. Thắt lưng co giật phát ra âm thanh thô bạo, cô kéo khóa kéo xuống, lập tức nhìn thấy con quái vật khổng lồ được bọc trong quần lót màu đen, trên quần lót còn vương một mảng ướt sẫm màu, không biết là nước của ai. Một người trần truồng, một người ăn mặc chỉnh tề, một người thì ánh mắt lóe lên, còn một người thì biểu tình lạnh nhạt, thoạt nhìn giống như Từ Bỉnh Nhiên bị ép buộc, nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện lồng ngực phập phồng nhanh chóng của anh, cùng đáy mắt không khống chế được. Anh muốn bắt lấy Hạ Thính Nam, muốn chen vào thân thể cô, muốn cô khóc, muốn cô kêu rên, muốn làm cho cô đau đớn cũng như làm cho cô vui vẻ. Hạ Thính Nam thò tay vào trong quần lót của anh, cầm lấy khúc gậy dài, miệng hổ bao bọc lấy tràng hoa, ngón tay cái không ngừng cọ xát ở miệng chuông. Cô cảm nhận được món đồ trong tay mình khẽ giật hai cái, khi giương mắt nhìn lên, cô lập tức thấy Từ Bỉnh Nhiên đang nhìn chằm chằm mình. “Cảnh sát Từ.” Cô đột nhiên hét lên. Hít một hơi, ánh mắt Từ Bỉnh Nhiên trong nháy mắt sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Thính Nam, giống như một con sói đói đang nhìn chằm chằm con dê non, suy nghĩ nên xuống tay từ đâu thì tốt nhất. Hạ Thính Nam cảm nhận được sự thay đổi của anh, cố tình hỏi: “Cảnh sát Từ có thấy thoải mái không? ” Lồng ngực Từ Bỉnh Nhiên kịch liệt phập phồng, nâng thắt lưng lên, côn gậy trượt vào trong tay Hạ Thính Nam. Cô bị khó chịu đến mức ngồi không vững, mặt đỏ bừng lên. Từ Bỉnh Nhiên không còn nhã nhặn nữa, anh xoay người đặt cô dưới thân, rút toàn bộ côn gậy ra, chất lỏng dinh dính tỏng suốt kéo ra một sợi dài, một tay anh nắm lấy dục vọng của mình trượt trên bụng Hạ Thính Nam, lưu lại dấu vết ướt át, tay kia kéo mạnh ngực cô. “Ah…a…” Từ Bỉnh Nhiên ngậm tiếng kêu của cô vào miệng, dùng sức ôm Hạ Thính Nam mà hôn. Điều hòa trong phòng thổi ra luồn gió lạnh, tiếng kêu rên không ngừng phát ra, Hạ Thính Nam cũng ôm chặt Từ Bỉnh Nhiên, hấp thu nhiệt độ trên người anh. Từ Bỉnh Nhiên dùng đầu gối tách chân cô ra, chạm vào nơi thần bí giữa hai chân cô, đã rất ẩm ướt. Anh chậm rãi nói ra sự thật: “Cảnh phục của anh đã bị em làm bẩn rồi.”” Hạ Thính Nam nói: “Em sẽ giúp anh giặt. ” Từ Bỉnh Nhiên nói được, vì thế Hạ Thính Nam lần mò cởi từng cúc áo cho anh, thay anh cởi bỏ cảnh phục trang nghiêm thiêng liêng đó. Cô giống như một tên trộm đãnh cắp trái tim, bị Từ Bỉnh Nhiên không ngừng truy đuổi, cuối cùng cam tâm tình nguyện trở thành vật trong lòng anh. Từ Bỉnh Nhiên nghĩ: Tuyệt đối không thể để cho người thứ hai biết anh mặc cảnh phục làm loại chuyện này. Hạ Thính Nam nghĩ: Tuyệt đối không thể để cho người thứ hai nhìn thấy bộ dáng này của Từ Bỉnh Nhiên. Áo khoác và áo sơ mi của Từ Bỉnh Nhiên được mở rộng ra, để lộ chiếc cô thon dài và khuôn ngực cường tráng, trên cổ anh còn có một đường chỉ đỏ rất rõ ràng. Hạ Thính Nam vươn tay lên kéo lấy viên ngọc bình an về phía trước, phỉ thúy màu xanh biếc bị kéo giữa không trung, lơ lửng trong tầm mắt Từ Bỉnh Nhiên và Hạ Thính Nam. “Hạ Thính Nam…” Giọng anh ngây ra. Hạ Thính Nam chống người ôm lấy anh: “Không sao đâu, không sao đâu. ” Cô giúp anh đeo bao cao su, côn gậy thô to áp sát vào hoa huyệt, chậm rãi đâm vào. Hạ Thính Nam cố gắng thả lỏng bản thân, nhưng quá trình này vẫn vô cùng khó khăn. Từ Bỉnh Nhiên lấy gối đầu lót dưới thắt lưng cô, tiểu huyệt trần trụi hướng lên trần nhà mà đối mặt với anh, nơi kết hợp từng chút một được mở rộng, anh gắt gao nhìn chằm chằm lập tức thấy được cánh hoa phì đại cùng những thớ thịt sò hồng hào. Hạ Thính Nam cảm thấy hơi đau nhưng cũng rất sảng khoái, hít sâu một hơi. Từ Bỉnh Nhiên cho rằng mình dùng sức quá mạnh, vì thế rời khỏi một ít, nhưng Hạ Thính Nam lại lập tức giữ chặt anh, điều này khiến Từ Bỉnh Nhiên lập tức va vào cô. “A…” Cô nhịn không được kêu lên một tiếng, chân quấn lấy eo anh không ngừng đè anh về phía mình, “Trực tiếp vào đi. ” Từ Bỉnh Nhiên còn có chút do dự, nhưng Hạ Thính Nam chờ không được nữa, chính cô cử động thắt lưng, cảm giác được chuyển động khiến da đầu Từ Bỉnh Nhiên tê dại, rốt cục anh cũng không do dự nữa, nghiêng người đâm vào. Hạ thân Hạ Thính Nam co rút, Từ Bỉnh Nhiên bị kẹp đến thiếu chút nữa thì bắn ra, cảm giác được bao bọc quá mức tốt đẹp, từng lớp từng lớp da thịt như muốn bảo anh đừng rời đi, đầu óc anh căng lên, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại. “Từ Bỉnh Nhiên, anh, anh di chuyển đi….” Hạ Thính Nam đối với Từ Bỉnh Nhiên lúc này còn nói như thế, tỏ vẻ khóc không ra nước mắt. Từ Bỉnh Nhiên bị vẻ mặt của cô làm cho tức cười, rốt cục không khách khí nữa, bắt đầu từ từ chậm rãi rút ra rồi mạnh mẽ đút vào, mỗi một cái đều giống như muốn đâm xuyên thủng Hạ Thính Nam. Khóe mắt anh đỏ lên, mất đi khả năng tự kiềm chế, chỉ muốn đem người phụ nữ khiến anh buồn bã mấy năm nay vĩnh viễn trói vào người mình, cũng hy vọng mình vĩnh viễn là vật sở hữu duy nhất của Hạ Thính Nam. Cảm giác đau đớn dần dần chuyển hóa thành khoái cảm khó nói thành lời, vừa ngứa ngáy lại vừa ngọt ngào, Hạ Thính Nam run lên bần bật, hai bầu vú thỉnh thoảng cũng lắc lư theo. Ánh mắt của cô thất thần, tầm mắt trỗng rỗng rơi xuống viên ngọc bích đang lơ lửng giữa không trung. …… Sau khi bắn ra một lần, côn gậy của Từ Bỉnh Nhiên mềm nhũn, Hạ Thính Nam thừa dịp anh không chú ý mà liếm lên , Từ Bỉnh Nhiên gần như lập tức cứng rắn trở lại. Từ Bỉnh Nhiên không hiểu vì sao Hạ Thính Nam lại tò mò về hương vị tinh dịch như vậy, anh thô lỗ kéo Hạ Thính Nam lên, ánh mắt tối lại đến mức không thể nhìn thấy điểm kết thúc, dừng lại vài giây, anh ấn Hạ Thính Nam quỳ trên giường, một lần nữa đeo bao cao su cho mình rồi không chút do dự tiến vào thân thể Hạ Thính Nam. Hoa huyệt lầy lội vốn đã mềm mại, nó dễ dàng không tốn một chút sức lực mà nuốt lấy côn thịt của anh, tiếng nước ứa ra, anh siết chặt hai tay Hạ Thính Nam ở phía sau, những tiếng va chạm thân thể “bạch bạch” không ngừng vang lên hoà cùng tiếng rên rỉ không ngừng của Hạ Thính Nam. Da đầu của Từ Bỉnh Nhiên tê dại, vì thế anh dùng một tay siết chặt hai tay phía sau lưng của Hạ Thính Nam, tay kia thì bịt miệng cô lại. Anh không thích nói chuyện khi đang làm việc ấy, chỉ im lặng trêu đùa cô, nhưng mỗi lần cô kìm không được mà rên lên, anh lại không thể chịu nổi, thanh âm này quá mị hoặc… Anh không muốn xuất ra quá nhanh… “A——” Hạ Thính Nam chật vật, mặt đỏ lên. Từ Bỉnh Nhiên cúi người hôn lên lưng cô. – Đã bắt được em Kim giây đồng hồ trên giá sách không ngừng chuyển động, thanh âm của Hạ Thính Nam cùng với tiếng nước và tiếng va chạm phát ra như một bản nhạc tấu, động tác của Từ Bỉnh Nhiên nhanh như vũ bão, cảnh phục bị nhàu nát, bị làm bẩn, dính lên hỗn hợp chất lỏng trong suốt cùng màu trắng sữa, không còn có thể nhìn ra được bộ dáng uy nghiêm ban đầu Lại qua thật lâu sau, hai người thở hổn hển rốt cục dừng lại động tác, chiếc giường cũng không còn phát ra tiếng động, thắt lưng Từ Bỉnh Nhiên run rẩy bắn ra toàn bộ, sau đó anh đỡ Hạ Thính Nam dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng cô rồi hôn lên sườn mặt cô. Hạ Thính Nam cũng hôn lại anh, tựa vào vai anh, yếu ớt nhìn đống hỗn độn trên giường. Cô nghĩ thầm: Cosplay cảnh phục quả thực quá kích thích mà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]