Nếu như hôm nay Hạ Thính Nam buộc phải dùng một từ để nói về Từ Bỉnh Nhiên, thì cô cảm thấy rất khó để mà tìm được một từ chính xác. Nếu nói là anh trai thì quá thân thiết, dù sao cũng không có anh trai nào thích em gái mà còn theo đuổi em gái nữa, nếu nói là hàng xóm lại cảm thấy quá xa lạ, dù sao hai người bọn họ cũng cùng nhau lớn lên, giống như người nhà vậy. Đồng nghiệp nói: “Bạn em đẹp trai thật đấy!” “Vâng.” “Sao em có vẻ như không vui vẻ lắm?” Hạ Thính Nam nhíu mày một cái, “Không phải, em thắc mắc tại sao anh ấy còn không tìm bạn gái.” Cũng không phải do cô nghĩ nhiều hay nghĩ bậy bạ, với dáng mạo này của Từ Bỉnh Nhiên thì không thể nào không có người theo đuổi, nhưng sao đến bây giờ vẫn không có bạn gái. Hạ Thính Nam mới chừng này tuổi mà cả nhà đều đã hơi nóng nảy rồi, nhất là bây giờ công việc đã ổn định, mẹ Hạ liền vội vả giúp cô tìm đối tượng thích hợp, nói chung là muốn cô đi xem mắt. Có điều đều đã bị cô từ chối. Hạ Thính Nam không muốn tìm bạn trai, cô cảm thấy cuộc sống bây giờ rất thoải mái và tự do, thậm chí cả đời này không kết hôn cũng được. Cơm ăn áo mặc là nhân tố không thể thiếu của hôn nhân, mà thanh xuân của cô vẫn chưa kết thúc, vì vậy cô không hề muốn bước vào nấm mồ hôn nhân khiến mình trở thành một người vợ hiền huệ kiêm bảo mẫu, khiến cuộc sống của mình biến thành lông gà đầy đất. Nhưng với những lời nói như vậy chỉ đổi lấy được sự quở trách từ mẹ Hạ, nhìn lại bản thân cô, Hạ Thính Nam ngay cả mình cũng không chăm sóc tốt. Bây giờ cô còn có ba Hạ che chở, nhưng đến khi bọn họ già rồi và sau đó thì sao, ai sẽ che chở Hạ Thính Nam. Hạ Thính Nam biết mẹ là vì muốn tốt cho cô, nhưng không có nghĩa là cô phải chấp nhận, huống chi kết hôn vẫn có thể ly hôn. Ai có thể chắc chắn đối tượng bọn họ tìm chính là người chồng tốt, sau này sẽ không lừa dối cô, thế còn không bằng để cô sống một mình. Buổi tối về đến nhà, mẹ Hạ đã nấu ăn xong và đang đợi cô, hiếm thấy hôm nay ba Hạ cũng ở nhà, ba người vui vẻ hòa thuận cùng nhau ăn cơm. Điều kiện tiên quyết là mẹ già của Hạ Thính Nam không nhắc đến chuyện xem mắt. “Thính Nam, bao giờ con nghỉ? Hay là tối mai cũng được, cùng mẹ đi ăn một bữa cơm đi.” Hạ Thính Nam đột nhiên có dự cảm xấu: “Ăn cơm gì chứ, có phải là đi xem mắt không? Con không đi.” Mẹ Hạ tức giận nói: “Không đi cái gì mà không đi, đi cho mẹ, mẹ hẹn người ta rồi.” Hạ Thính Nam nghe vậy cũng có chút tức giận: “Sao mẹ lại hẹn mà không hỏi qua con, hẹn rồi thì tự mẹ đi đi, dù sao con cũng không đi.” Bàn bạc cũng không bàn bạc với cô, không khác gì không có trâu bắt chó đi cày. “Đừng ồn ào nữa, ăn cơm đi, món cá dầu hành hôm nay rất ngon, Thính Nam con mau ăn thử một miếng xem có ngon hay không?” Ba Hạ thấy vậy bèn vội vàng điều chỉnh bầu không khí. Hạ Thính Nam mất hứng gắp một miếng lên ăn, sau đó xụ mặt nói ăn xong rồi. Ba Hạ nói: “Thính Nam, đừng tức giận, mẹ con chỉ muốn tốt cho con thôi, bây giờ mỗi ngày con đều sống vui vẻ vì có chúng ta bên cạnh, có Bỉnh Nhiên bên cạnh. Qua mấy năm nữa, chúng ta đều già rồi, Bỉnh Nhiên cũng lập gia đình, vậy con phải làm sao đây?” Nghe được tên của Từ Bỉnh Nhiên, Hạ Thính Nam theo bản năng lấy anh làm bia đở đạn, “Vậy cũng phải là Từ Bỉnh Nhiên kết hôn trước, anh ấy so với con còn lớn hơn hai tuổi, ngay cả bạn gái còn không có, sao hai người không thúc giục anh đi.” Mẹ Hạ: “Cái con nhóc này, cũng biết quăng nồi rồi, Bỉnh Nhiên bây giờ rất bận bịu, làm sao có thời gian nói chuyện yêu đương. Hơn nữa dáng dấp thằng bé ra sao, dáng con thế nào, thắng bé không sợ không tìm được vợ.” Cô cũng không phải chưa từng giới thiệu đối tượng cho Từ Bỉnh Nhiên, nhưng đều bị Từ Bỉnh Nhiên lấy lí do quá bận rộn không thời gian để từ chối. “Con thì như nào?” Hạ Thính Nam vừa bực mình vừa buồn cười, cô miệng không lựa lời nói, “Đúng vậy, con xấu xí! Dù sao Từ Bỉnh Nhiên không tìm đối tượng thì con cũng sẽ không tìm đối tượng, vậy thì chờ mười năm nữa đi, chờ mười năm sau Từ Bỉnh Nhiên có đối tượng, con liền đi xem mắt.” Mẹ hạ nắm chặt đôi đũa, lửa trong mắt sắp bùng lên, bà cắn răng nghiến lợi nói: “Hạ Thính Nam! Mẹ sắp bị con làm tức chết rồi! Tối nay con rửa chén!” Hạ Thính Nam: “Rửa thì rửa!” Ba Hạ ở giữa hai ngọn lửa, không nói lời nào mà ăn cơm, trong lòng âm thầm rơi lệ. Tính tình của vợ và con gái sao dữ dằn quá vậy… Dưới lửa giận của mẹ Hạ, Hạ Thính Nam thành thật rửa chén xong mới trở về phòng, lại lăn lộn một hồi mới đi tắm. Bây giờ tóc cô đã dài đến vai, bởi vì tóc nhiều, lại không quá mượt cho nên rối quá chừng. Cô bước tới cửa sổ nhìn lên bầu trời bên ngoài, một chút một chút dùng sức chải đầu, trong lòng có hơi phiền và khó chịu. “Két.” Hạ Thính Nam mở cửa sổ ra nhìn sang, thấy Từ Bỉnh Nhiên đang đứng ở sân thượng uống sữa chua, sau khi thấy cô sau liền lấy một hộp khác trong tay đưa cho cô. “Uống không?” Anh hỏi. “Uống!” Hạ Thính Nam đưa tay nhận lấy sữa chua, trên thân hộp còn đọng lại những giọt nước lạnh như đá. Bỗng nhiên Từ Bỉnh Nhiên hơi nâng cằm lên, trong giây lát Hạ Thính Nam đã hiểu ra và đưa tay mở cửa sổ, lui người ra phía sau một chút để Từ Bỉnh Nhiên nhảy qua. Khi còn học đại học, cô nói với Tôn Nhã Thư về căn phòng cách rất gần của hai người, bình thường hay cùng nhau chơi trốn tìm và vẻ mặt Tôn Nhã Thư lúc ấy rất kỳ quái. Cô ấy cười đùa hỏi Hạ Thính Nam, đây có phải là sở thích của cô cô cùng Từ Bỉnh Nhiên không. Hạ Thính Nam không biết trả lời thế nào, bởi vì đây là thói quen hình thành từ nhỏ, còn chưa đến thời điểm để bọn họ hiểu chuyện đó là như nào. Bởi vì ba mẹ cãi vã nên Từ Nhiên sẽ tới chỗ cô, mà Hạ Thính Nam cũng vì không muốn học nên đến tìm Từ Bỉnh Nhiên nói chuyện vui. Không có những nguyên nhân khác, đơn giản là hai người đều thiếu người bầu bạn và an ủi lẫn nhau, mà từ nhỏ đã thành thói quen, làm sao có thể thay đổi trong một sớm một chiều. Hành động thì có thể thay đổi, nhưng tâm lý tin tưởng ỷ lại rất khó có thể thay đổi được. Từ Bỉnh Nhiên rất lâu chưa từng vào phòng của Hạ Thính Nam, sau khi chân chạm đất, anh vô thức nhìn quanh một chút. Vẫn là căn phòng mờ tối, Hạ Thính Nam chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, sàn nhà bằng gỗ đã hơi cũ, sau mỗi bước đi đều phát ra tiếng vô cùng nhẹ rồi trở nên yên tĩnh, tầm nhìn kéo dài nữa là màu xanh đen của ga giường vải cotton trông rất mềm mại. Trong phòng có một bàn sách nhỏ và bên bàn còn có một cái ghế nhỏ, nhưng hình như từ nhỏ cho đến bây giờ Hạ Thính Nam vẫn không ngồi, cô sẽ ngồi dưới đất hoặc trên giường, hay là trên bàn sách, nhưng sẽ không ngồi hẳn trên ghế. Bên cạnh còn có một cái tủ quần áo, cửa tủ treo quần áo không đóng chặt vì một nửa áo lót bị kẹt giữa cánh cửa, từ trong khe hở có thể nhìn thấy bên trong vẫn bừa bộn như thường. Hạ Thính Nam chú ý tới, vội vàng ngăn tầm nhìn Từ Bỉnh Nhiên ở trước mặt, vô cùng bình tĩnh mở tủ quần áo nhặt áo lót lên và ném vào, trên mặt không hề có một chút xấu hổ. Nhưng mà chiếc áo lót lại là một cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, đống quần áo như núi đổ xuống trước mắt hai người bọn họ, rơi vãi bừa bộn trên mặt đất. “…” Vẻ mặt Hạ Thính Nam cứng đờ. Trong phòng yên tĩnh. Tủ quần áo đột nhiên trở nên trống rỗng, chỉ còn lại một vài quần áo được đè ở dưới đáy, dưới chân Hạ Thính Nam chất đầy các loại đủ quần áo đủ màu sắc và có một vài rớt xuống bên cạnh Từ Bỉnh Nhiên. Cô nhìn chiếc quần lót ren màu đen dưới chân Từ Bỉnh Nhiên, đột nhiên cảm thấy choáng ngợp. Từ Bỉnh Nhiên cũng nhìn thấy, anh cúi người xuống và nhặt quần lót màu đen dưới bàn chân lên rồi kéo tay Hạ Thính Nam qua, đặt vào lòng bàn tay cô. Khi thu tay lại anh dường như cố ý hơi lơ đãng nhìn bàn tay cô. Hạ Thính Nam cầm quần lót, đầu óc trống rỗng, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Từ Bỉnh Nhiên nhẹ nhàng nói: “Hạ Thính Nam, dọn dẹp lại đi.” ****** Hạ Thính Nam vùi đầu thu dọn lại tủ quần áo, không dám nhìn Từ Bỉnh Nhiên, cô sửa sang càng nhanh lại càng không tốt, bên này vừa nhét quần áo vào trong thì bên kia lại rơi ra ngoài, mãi vẫn không xong. Từ Bỉnh Nhiên nhìn chằm chằm một hồi rồi bước qua giúp Hạ Thính Nam cùng nhau sửa sang lại. Anh nhìn lướt qua quần áo lót, cầm lên một chiếc áo sơ mi, xếp xong rồi đưa cho Hạ Thính Nam, Hạ Thính Nam nhanh chóng nhận lấy nhét vào tủ quần áo. Hạ Thính Nam: Hay là anh ngồi đi. Từ Bỉnh Nhiên: Không cần giúp à? Hạ Thính Nam: … Không cần đâu. Anh đi tới bàn đọc sách ngồi lên cái ghế nhỏ bên cạnh, yên lặng nhìn Hạ Thính Nam tùy ý xếp từng bộ quần áo, sau đó nhét sâu bên trong tủ quần áo . Từ Bỉnh Nhiên đột nhiên lên tiếng: “Tại sao em không mặc mấy kiểu áo ngủ trước kia.” Hạ Thính Nam hơi sững sờ, dừng tay lại. “À, ý anh là cái bộ màu trắng kia sao? Do mua đồ ngủ mới nên bộ đó bị đè ở dưới đáy, em quên lấy ra mặc.” Cô giũ mạnh bộ quần áo đang gấp một nửa trên tay, “Hình như vẫn còn mặc được, chỉ là hơi cũ.” Cô lại hỏi: “Em mặc bộ đồ ngủ này trông xấu lắm sao?” Bộ đồ ngủ cô đang mặc là mới mua vài năm trước, rất nữ tính, phía trên đều là hoa hồng, đơn giản chỉ là một sản phẩm mà trong giây phút tâm hồn thiếu nữ của cô trào dâng đã mua về. Từ Bỉnh Nhiên: “À.” Hạ Thính Nam nghi ngờ nhìn anh: “À là ý gì?” “Chính là anh không thích, có điều cũng không xấu lắm.” Trang phục của Từ Bỉnh Nhiên rất đơn giản, chỉ mặc ba màu đen, trắng và xám, không có hiểu biết gì nhiều đối với quần áo lòe loẹt. Cô chợt hiểu ra: “A, cho nên ý anh là nó không có đẹp như trước nữa.” Từ Bỉnh Nhiên không lên tiếng nên Hạ Thính Nam cho rằng anh thầm chấp nhận, vì vậy quyết định đặt bộ màu trắng rộng này đặt lên trên cùng trong tủ quần áo, như vậy thì lần sau khi lấy cô sẽ thấy. Căn phòng lại lần nữa trở về dáng vẻ ban đầu, Hạ Thính Nam cảm thấy bầu không khí lúng túng đã tiêu tan thì hơi nhẹ nhõm trong lòng. Cô ngồi ngay mép giường, lại không quản được cái miệng mình mà bắt đầu tám chuyện. ” Từ Bỉnh Nhiên, em nói anh nghe cái này, thật sự là em chịu mẹ em luôn ấy, cứ bắt em đi xem mắt.” Từ Bỉnh Nhiên đưa chân mình chạm vào ngón chân cô một cái, tránh nặng tìm nhẹ hỏi: “Chân đã khỏi chưa?” Hạ Thính Nam nhấc chân lên nhìn một chút, “Khỏi rồi, trước đó cũng không sao, bây giờ không còn cảm giác nữa.” “Ừ.” “Em đã nói với mẹ rằng em sẽ không tìm bạn trai cho đến khi anh thoát ế, anh có cảm thấy đây là phương pháp tốt nhất có lợi cho hai chúng ta hay không?” Hạ Thính Nam tiếp tục trở lại chủ đề, cô mở nắp hộp sữa chua đầy, còn bị dính một ít sữa chua lên mũi. “Đôi bên có lợi?” Anh rút khăn giấy, khi định chạm lên mũi cô bỗng đổi hướng nhét khăn giấy vào tay, “Tự lau.” ” Ồ, cám ơn.” Hạ Thính Nam nhận lấy khăn giấy lau mũi, dửng dưng nói, “Đúng vậy, hai chúng ta phải đồng cam cộng khổ, hoặc là cùng nhau thoát ế, hoặc là cùng nhau độc thân. Nếu bị mẹ em mắng, cũng là hai chúng ta cùng nhau bị mắng.” Từ Bỉnh Nhiên nhìn chằm chằm sữa chua hộp trong tay cô và im lặng không nói, không biết đang suy nghĩ gì. Hạ Thính Nam hút sữa chua, do không khí và nước sữa chua trong hộp bị hút mất nên phát ra âm thanh rột rột. Cô tưởng tượng rất đẹp, Từ Bỉnh Nhiên không có ý định tìm bạn gái trong thời gian và để anh cùng cô chịu phạt của mẹ. Cô trốn sau anh sẽ được yên ổn hơn, mà lại không nghĩ tới phương án cùng nhau thoát ế của hai người. Hạ Thính Nam uống xong liền ném hộp sữa chua vào sọt rác, phát ra một tiếng “đông” rất nhẹ. Cửa sổ vừa mở vẫn chưa đóng chặt với lại đêm hè lại không gió, Hạ Thính Nam vừa định duỗi tay lấy điện thoại di động, một giây sau đã nhạy bén nghe được một tiếng vù vù phát ra làm cô nổi da gà. “Mẹ kiếp!” Cô không nhịn được mắng một câu, cả người suýt chút nữa nhảy quẩn lên. Từ Bỉnh Nhiên lập tức đứng dậy nhìn cô rồi đi đóng cửa sổ lại, sau đó mở đèn lớn trong phòng lên. Cả căn phòng sáng rực, bóng tối không có chỗ ẩn trốn và những con muỗi ranh mãnh cũng không thấy đâu. Từ nhỏ Hạ Thính Nam đã thu hút muỗi, chỉ cần đững chung chỗ với người khác thì người ta vĩnh viễn không bị cắn, còn cô thì đứng gãi còn hơn Tôn Ngộ Không và bay nhảy để tránh muỗi. Năm đó sau khi thi tốt nghiệp trung học xong, cô đứng ở cửa trường cấp hai của Từ Bỉnh Nhiên chờ anh tan học, thiếu chút nữa đã bị muỗi cắn đến ngất. Từ Bỉnh Nhiên nhắc nhở nói: “Em đừng cử động.” Hạ Thính Nam tan vỡ: “Em không cử động, nó cắn em thì làm sao? !” Từ Bỉnh Nhiên hỏi cô: Em chưa nghe qua câu gọi câu cá chấp pháp sao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]