Dịch: codon_lycafe
Biên: LostEvil
Nói xong những lời này, Áo Tư Tạp mạnh mẽ kéo bàn tay nhỏ bé của Trữ Vinh Vinh đưa đến trước mặt mình hôn nhẹ một cái, rồi với vẻ mặt hưng phấn xoay người bỏ chạy. Trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Không nói lời nào nghĩa là đồng ý? Trữ Vinh Vinh ngơ ngác nhìn bóng lưng rời đi của Áo Tư Tạp, cảm nhận được sự ấm áp do hắn lưu lại trên mu bàn tay, trong lúc nhất thời không khỏi có chút ngây dại. Nàng biết, trong tâm của mình quả thật có vị trí của hắn, chỉ là vị trí này không ổn định với rất nhiều loại lý do. Nhìn bộ dáng Áo Tư Tạp vô cùng hưng phấn rời đi thì lòng Trữ Vinh Vinh đang dần dần tan chảy, hắn vui sướng hoàn toàn bởi vì là được làm chính mình, cảm giác cháy bỏng đó lần đầu tiên trong đời mình Trữ Vinh Vinh cảm thấy.
"Vinh Vinh, con như thế nào mà lại ở chỗ này? " Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc từ hướng khác truyền đến, làm Trữ Vinh Vinh đang trong tình trạng ngây ngốc bừng tỉnh. Xoay người nhìn lên, chỉ thấy cha mình Trữ Phong Trí cùng với Triệu Vô Cực đang từ hướng lớp học đi tới.
Trữ Vinh Vinh giật mình, vội vàng thu liễm tâm thần, "Ba ba. Người phải đi rồi sao? "
Trữ Phong Trí gật đầu, "Tông môn còn có rất nhiều sự việc ba ba phải xử lý. Ngươi ở chỗ này phải nghe lời các sư phụ, tiếp tục cố gắng tu luyện. Ba ba hy vọng qua một đoạn thời gian nữa khi nhìn thấy con,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc/862750/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.