Sau một lúc cơm đã dọn xong, các lão sư cũng tới, nhưng vẫn thiếu mất một người.
"Tiểu Tam còn chưa về sao?" Đại sư hỏi Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ ngơ ngác lắc đầu, từ chiều lúc Đường Tam đi theo đại sư thì không thấy đâu nữa. Cảm giác không ổn, Tiểu Vũ lập tức chạy ra lớn tiếng gọi Đường Tam, hắn không trả lời. Tất cả đều thấy có gì đó không đúng, Đường Tam sợ nhất là làm Tiểu Vũ lo lắng, hắn sẽ không vô duyên vô cớ biến mất. Chỉ có một khả năng, hắn xảy ra chuyện rồi!
Không cần ai nói, bảy người cùng các lão sư vội vã chia nhau đi xung quanh tìm hắn. Nana vừa chạy vừa thở dài, cô biết có tìm cũng không thấy nhưng chạy đi để giải tỏa tâm trạng bức bối lúc này, cảm giác đứng nhìn đồng bạn gặp nguy hiểm mà phải vờ như không thật tội lỗi, biết Đường Tam sẽ không sao nhưng biết đâu, ngộ nhỡ. Từng cái ngộ nhỡ liên tục lướt qua trong đầu, Nana không thể kìm nén được nữa, đã chạy đi phía sâu, cô ngồi xuống ôm mặt khóc nức nở. Một người vẫn lặng lẽ ở phía sau nhìn cô, hắn muốn tới nhưng lại sợ làm cô tức giận. Hắn nghĩ, Nana như vậy là vì thích Đường Tam sao?
Khi đã bình tĩnh lại, Nana quay trở về. Thấy Sử Lai Khắc mọi người đã quay trở lại hết thảy, cô từ từ ngồi xuống nghe Phất Lan Đức nói:
"Tiểu Tam không sao, hắn được bằng hữu đưa đi cái địa phương tu luyện. Hắn nhờ ta chuyển lời cho các ngươi, chăm chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc-y-trung-nhan/2711779/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.