"Vũ Hạo, huynh không có chuyện gì chứ?" Đường Vũ Đồng âm thanh ân cần khiến trong lòng Hoắc Vũ Hạo dễ chịu mấy phần, hắn nhịn không được cười khổ nói: "Thân ái, muội cũng quá ác. Coi như muội không nguyện ý để ta thân, cũng không cần như vậy đi."
Tràn ngập lửa nóng lập tức bị tạt một chậu nước lạnh, thân thể đau nhức, càng đau hơn là tâm a!
Trong mắt Đường Vũ Đồng nước mắt oánh nhiên, một mặt ủy khuất nói: "Không, không phải muội. Muội không phải không muốn để huynh thân. Là cha muội không để huynh thân."
"Cái gì?" Hoắc Vũ Hạo ngẩn ngơ, cha vợ tương lại của mình làm sự tình gì đây? Nhìn lấy nước mắt trong mắt Đường Vũ Đồng, tâm lập tức mềm, nghi ngờ hỏi: "Chuyện gì a?"
Đường Vũ Đồng giơ tay lên, cúi đầu xuống, chỉ chỉ phù văn Hoàng Kim Tam Xoa Kích như ẩn như hiện trên trán bản thân, nói: "Ba ba sợ muội một mình bên ngoài ăn thiệt thòi, liền lưu lại một đạo phong ấn trên người muội, nếu có người muốn xâm chiếm thân thể của muội, phù văn liền sẽ tự động phát ra công kích."
Hoắc Vũ Hạo trợn mắt hốc mồm mà nói: "Lúc trước đối mặt Hắc Ám Thánh Long, Long Thần Đấu La Long Tiêu Dao. Phong ấn của cha muội thế nào không có hiệu quả?"
Đường Vũ Đồng một mặt ủy khuất nói: "Lão cũng đâu xâm chiếm muội a?"
". . ." Cha vợ tương lai cũng quá không trượng nghĩa đi. Ngay cả chúng ta thân mật cũng muốn quản a! Trong lòng Hoắc Vũ Hạo đầy căm phẫn, nhưng miệng lại cũng không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc-ii-tuyet-the-duong-mon/642979/chuong-1102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.