"Tiểu Nhã, muội xem, phía trước chính là Đường Môn chúng ta." Bối Bối cùng Đường Nhã và mọi người Đường Môn chen chúc, rốt cục trở lại Đường Môn, xa xa, Đường Môn đại môn đã ngay trước mắt.
Đường Nhã vẫn như cũ là một bộ dáng ngốc trệ, muốn Bối Bối nâng đỡ, mới có thể miễn cưỡng đi về phía trước, nhưng cả người lại như là cái xác không hồn.
"Tiểu Nhã, muội còn nhớ không? Năm đó, muội cùng ta nói qua, tâm nguyện lớn nhất của muội chính là có thể khôi phục Đường Môn, đúc lại Đường Môn huy hoàng, cũng là tâm nguyện của phụ mẫu đã mất. Kỳ thật, ta về sau một mực đều cố gắng, một mực đều nghĩ biện pháp trùng kiến Đường Môn. Nhưng ta muốn cho muội niềm vui bất ngờ, đều là ta không tốt, ta không có đi hiểu rõ ý nghĩ nội tâm của muội hơn, muội mới có thể trốn đi, mới có lúc sau nhiều chuyện. Muội xem, Đường Môn ta đã vì muội tạo dựng lên, mấy năm nay, Đường Môn chúng ta phát triển càng ngày càng tốt, muội phải nhanh khỏe lại a! Nam Nam nói rất đúng, muội mới là môn chủ Đường Môn chúng ta, Đường Môn cần muội đến chèo chống, muội dù sao cũng không thể ở bộ dáng thế này đi?" Bối Bối ôn nhu nói bên tai Đường Nhã.
Vừa nói, mọi người vừa hướng Đường Môn đi đến.
Ánh mắt Đường Nhã vẫn như cũ ngốc trệ, nhưng khi nàng nhìn thấy chỗ đại môn treo hai chữ Đường Môn cực lớn, ánh mắt của nàng có chút giật giật, bờ môi cũng theo đó động một chút, "Đường Môn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc-ii-tuyet-the-duong-mon/642943/chuong-1066.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.