Ngôn Thiểu Triết lập tức mở to hai mắt nhìn, "Thiên Ngô Đấu La Nam Cung Oản, vậy mà là hắn? Khó trách ta nhìn quen mắt như thế. Năm đó ta từ học viện tốt nghiệp ra bên ngoài du lịch, liền đã từng cùng hắn quen biết. Thiên Ngô vũ hồn của gia hỏa này rất khó dây dưa. Lần đó ta vốn định diệt trừ hắn, nhưng kịch độc của hắn quá lợi hại, cuối cùng vẫn là bị hắn chạy thoát. Không nghĩ tới hôm nay lại rơi trên tay người."
Tống lão mỉm cười lắc đầu, nói: "Không thể nói là rơi trên tay ta, là ta liên thủ với Vũ Hạo, mới có thể đem hắn bắt tới. Thực ra mà nói, ta bây giờ thật đúng là có điểm cảm giác thích cùng Vũ Hạo chiến đấu, có tiểu gia hỏa này, ta cảm thấy thực lực chỉnh thể của bản thân còn có tăng lên."
Ngôn Thiểu Triết không nghĩ tới Tống lão đối với Hoắc Vũ Hạo đánh giá vậy mà lại cao như thế, cười nói: "Tống lão, người cũng đừng làm hư tiểu sư đệ của ta."
Tống lão ha ha cười nói: "Ta không phải người nghĩ một đằng nói một nẻo. Tinh thần lực của Vũ Hạo đã không kém hơn bất luận một vị Phong Hào Đấu La hệ tinh thần nào. Trừ tu vi của bản thân còn yếu một chút ra, phương diện phụ trợ, khống chế đơn thuần, năng lực của hắn tuyệt không thua kém một cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La. Chúng ta trong chiến đấu, nếu có hắn, tăng phúc sẽ phi thường lớn."
Hoắc Vũ Hạo có chút xấu hổ mà nói: "Tống lão, người quá khen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc-ii-tuyet-the-duong-mon/642921/chuong-1044.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.