Bối Bối nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, trong lòng hắn thật là có chút do dự, nếu có Vũ Hạo đi, khả năng thành công tự nhiên sẽ tăng nhiều. Thế nhưng, Hiên Tử Văn vì Đường Môn làm trâu làm ngựa, lao tâm lao lực, hắn đã nói như vậy, cho dù là Bối Bối cũng không tốt ngăn cản.
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên nói: "Hiên lão sư, muốn thế nào người mới bằng lòng để con đi a! Kỳ thật, con mấy ngày này thật không có lười biếng a!"
Hiên Tử Văn cười hắc hắc, nói: "Không có lười biếng? Được a! Muốn chứng minh con không có lười biếng cũng đơn giản, chúng ta là hồn đạo sư, đương nhiên dùng phương thức của hồn đạo sư, chỉ cần con chế tạo ra một kiện hồn đạo khí cấp tám đến cho ta, đồng thời có thể sử dụng, ta coi như con không có lười biếng. Hơn nữa phải hoàn mỹ sử dụng mới được. Bằng không, con liền thành thành thật thật lưu trong tông môn cho ta, chuyện kia cũng đừng nghĩ đi. Hơn nữa, con tu vi tăng lên tới cấp bậc Hồn Đấu La, trước lúc có thể chế tác hồn đạo khí cấp tám, vẫn như cũ không được đi. Môn chủ, ngươi xem chủ ý của ta như thế nào?"
Bối Bối nhìn về phía Hiên Tử Văn, lại có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo. Nếu như không có lần này hành động trọng yếu nghĩ cách cứu viện Tiểu Nhã, hắn đối với cách làm của Hiên Tử Văn tuyệt đối là vỗ tay tán thành, nhưng mà, lần hành động này mười phần nguy hiểm, có Hoắc Vũ Hạo, chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc-ii-tuyet-the-duong-mon/642903/chuong-1026.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.