Chương trước
Chương sau
Hoắc Vũ Hạo nói: "Ví dụ như như thế này." Hắn nhìn lấy Nam Thu Thu, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm thúy. Nam Thu Thu chỉ cảm thấy trong hai tròng mắt của Hoắc Vũ Hạo phảng phất đều có một vòng xoáy màu đen, một cỗ áp lực tinh thần khủng bố khó mà hình dung bỗng nhiên từ trên người hắn xuất ra, lập tức đem thân thể của mình hoàn toàn khóa chặt.
Áp lực đến từ linh hồn khiến Nam Thu Thu quá sợ hãi, vô thức ngưng tụ hồn lực giống như muốn chống cự. Nhưng nàng rất nhanh phát hiện, phần chống cự này chỉ phí công, bởi vì cỗ áp lực này căn bản cũng không phải tới từ hồn lực, mà thuần túy từ tinh thần lực. Hơn nữa, áp lực tinh thần mạnh đến mức làm nàng ngay cả nói cũng nói không nên lời. Khống chế hồn đạo khí phi hành cũng có chút không ổn định, lung la lung lay trong không trung, liền sắp rơi xuống dưới.
Áp lực đột nhiên chợt nhẹ, Nam Thu Thu chỉ cảm thấy trên người phảng phất dời đi một tòa núi lớn, vừa miệng lớn thở hổn hển, vừa nỗ lực khống chế hồn đạo khí phi hành của bản thân, phẫn nộ nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, nói: "Ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn mưu sát?"
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói: "Đó chính là phương thức hữu hiệu nhất để rèn luyện tinh thần lực. Nếu như lúc đó ngươi có thể hoàn toàn chống cự lại áp lực tinh thần của ta, như vậy, tinh thần lực của bản thân cũng liền sẽ tăng lên trình độ nhất định. Loại rèn luyện này thế nhưng rất khó có được. Ngươi không phải cảm thấy trên đường nhàm chán sao? Vậy ta liền thừa cơ hội này giúp ngươi một chút. Chúng ta cũng không quá sốt ruột."
"Ta không. . ." Chữ không muốn còn chưa nói ra hết, uy áp tinh thần lực vừa mới biến mất không lâu liền lại lần nữa giáng lâm.
Dù lần này Nam Thu Thu đã có chuẩn bị qua, nhưng trước mặt áp lực tinh thần mạnh mẽ như vậy vẫn lập tức thất thủ, lần này càng không chịu nổi, trực tiếp liền từ trong không trung rơi xuống dưới.
Hoắc Vũ Hạo tức thời trong không trung bắt lấy Nam Thu Thu. Cam đoan nàng sẽ không rơi xuống ngã chết. Đợi nàng một lần nữa khống chế ổn định tốt thân thể, áp lực tinh thần lại tới. . .
"Lão nương không chống cự nữa. Có bản lĩnh ngươi để ta ngã chết." Như thế ba, bốn lần về sau, Nam Thu Thu liền giận dỗi!
Trải qua vài lần áp lực tinh thần, nàng chỉ cảm thấy rã rời muốn chết, ngay cả bay cũng không bay, mặc cho bản thân rơi xuống.
Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ, đành phải đỡ lấy nàng, hạ xuống mặt đất.
Vừa hạ xuống, Nam Thu Thu tức giận một cước liền đạp Hoắc Vũ Hạo, Hoắc Vũ Hạo hướng bên cạnh nhẹ nhàng né tránh, lên tiếng, "Thu Thu, ta là vì ngươi thôi."
"Phi, ngươi là nhân cơ hội trả thù mới đúng!" Nam Thu Thu một mặt phẫn uất nhìn lấy Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo nhíu mày, nói: "Thu Thu, xem ra ta nhìn lầm ngươi."
Nam Thu Thu sững sờ, nói: "Nhìn lầm ta? Nhìn lầm gì ta?"
Hoắc Vũ Hạo nói: "Ta nguyên bản đều cho rằng ngươi là một vị cô nương kiên cường. Phương pháp rèn luyện tinh thần lực của ta người khác tiếp nhận không được, ngươi nhất định có thể. Ta là vì ngươi tương lai trở thành Phong Hào Đấu La. Thật không nghĩ đến, mới qua mấy lần, ngươi liền chịu không nổi, cùng tiểu nữ nhi bình thường cũng không có gì khác biệt. Được rồi, ta không tạo áp lực cho ngươi là được, ngươi minh tưởng nghỉ ngơi đi. Chờ ngươi nghỉ ngơi tốt, chúng ta liền mau chóng tiến về Địa Long Môn." Vừa nói, hắn còn một mặt thần sắc thất vọng, quay đầu đi qua một bên.
Nam Thu Thu nhíu mày, một lát sau, lông mày dựng thẳng, "Ai nói ta kiên trì không được? Bản cô nương có thể kiên trì. Nhưng, nhưng ngươi quá xấu, chẳng lẽ ngươi thật không phải cố ý nhằm vào ta?"
Hoắc Vũ Hạo tức giận: "Ta không có nhàm chán như vậy được không? Người khác cầu ta, ta còn không nguyện ý làm nha."
Nam Thu Thu hừ một tiếng, nói: "Tốt, ta khôi phục một chút là xong. Bản cô nương muốn xem dưới tình huống có chuẩn bị, ngươi cũng đừng nghĩ áp đảo ta."
Hoắc Vũ Hạo nhếch miệng, "Dùng thực lực chứng minh đi."
Nam Thu Thu mang theo lòng háo thắng mãnh liệt khoanh chân ngồi đó bắt đầu khôi phục.
Nhìn lấy nàng tiến vào trạng thái minh tưởng, trên mặt Hoắc Vũ Hạo không khỏi toát ra vẻ mỉm cười, cô nương này vẫn phải dùng phép khích tướng mới được a! Nàng coi như biết rõ là đang kích nàng, chỉ sợ đều sẽ mắc lừa đi.
Địa Long Môn vì cùng Đường Môn mật thiết hợp tác, có thể nói là đem đồ vật căn bản nhất của tông môn cũng lấy ra. Bối Bối từng cùng Hoắc Vũ Hạo âm thầm nói qua, nếu có khả năng, Đường Môn phải nghĩ biện pháp cho người ta một chút hồi báo. Địa Long Môn trong mặc dù không tính là cao cấp nhất trong các tông môn, nhưng cũng coi như là tông môn uy tín lâu năm. Phương diện tài nguyên cho Đường Môn không ít trợ giúp. Hơn nữa, có Nam Thủy Thủy ủng hộ, khiến phương diện thực lực cao tầng của Đường Môn cũng tăng cường rất nhiều. Địa Long Môn trên trăm tên đệ tử, trên danh nghĩa vẫn là Địa Long Môn, nhưng Nam Thủy Thủy sớm liền rộng lượng biểu thị, một khi Đường Môn có việc, Địa Long Môn nguyện ý toàn lực ủng hộ.
Đương nhiên, Đường Môn đối với thành ý của Địa Long Môn cũng có chỗ hồi báo, trước mắt trong đệ tử Địa Long Môn có đến gần một phần ba đã hoàn thành dung hợp hồn linh, trong số các tông môn tính là số một, những tông môn khác nhìn đến cũng tâm động không thôi. Chỉ bất quá đám bọn hắn lại không giống Nam Thủy Thủy đối với Đường Môn hiểu rõ sâu như vậy, trong lúc nhất thời cũng có chút do dự.
Hoắc Vũ Hạo nghe Nam Thu Thu giới thiệu qua tình huống tông môn bí cảnh, hắn liền minh bạch, mẹ con Nam Thủy Thủy, Nam Thu Thu nói phần ân tình này đưa cho Đường Môn, chẳng bằng nói là đưa cho bản thân hắn. Nếu quả thật là kim loại hiếm băng thuộc tính, như vậy công dụng đối với bản thân cũng quá lớn. Rất có thể sẽ giải quyết vấn đề truyền dẫn hồn lực của hồn đạo khí hình người.
Hồn đạo khí hình người đối với hồn sư bình thường mà nói, chỉ cần kim loại hiếm, bảo thạch cùng pháp trận vận dụng thoả đáng đã không còn vấn đề gì. Nhưng vũ hồn của hắn là cực hạn thuộc tính, một khi vận dụng Cực Hạn Băng, vậy cũng không phải kim loại hiếm bình thường có thể chịu được, coi như chịu được, cũng không có tác dụng tăng phúc, ngược lại sẽ có trở ngại.
Hoắc Vũ Hạo cũng không nghĩ sẽ thiếu quá tình nhân tình, nhất là hắn biết một tia tình ý của Nam Thu Thu đối với hắn, cho nên, nương theo cơ hội lần này, hắn cũng dự định giúp Nam Thu Thu một tay.
Nam Thu Thu tinh lực khôi phục cũng không tính chậm, sau nửa canh giờ, liền đã sinh long hoạt hổ nhảy lên một cái.
"Chuẩn bị xong chưa? Lần này ngươi cũng đừng nói ta đánh lén." Hoắc Vũ Hạo hai tay để phía sau, tự tiếu phi tiếu nhìn lấy Nam Thu Thu.
Nam Thu Thu không nhìn nổi nét cười trêu tức của hắn, ngạo nghễ nói: "Tới đi!"
"Cẩn thận." Hoắc Vũ Hạo nhắc nhở nàng một câu, hai mắt lập tức lại lần nữa trở nên thâm thúy, lần này, tinh thần lực của hắn vận chuyển lại là mười phần nhu hòa, hướng Nam Thu Thu áp chế qua.
Nam Thu Thu cảm nhận được áp lực tinh thần, lập tức ngưng thần chịu đựng, một lát sau, nàng cảm thấy áp lực cũng không tính quá mạnh, lập tức mặt lộ vẻ tự mãn, hừ một tiếng, nói: "Ta đã nói rồi, vừa rồi ở trong không trung làm ta có chút bối rối, bằng không, tinh thần lực của ngươi đối với ta vô dụng, trừ phi ngươi sử dụng hồn kỹ."
Hoắc Vũ Hạo cười nhạt một tiếng, nói: "Ngươi tập trung tinh thần đi."
Vừa mới nói xong, áp lực tinh thần bắt đầu chậm rãi tăng cường.
Nam Thu Thu ngoài miệng mặc dù hiếu thắng, nhưng nàng cũng biết chênh lệch của bản thân cùng Hoắc Vũ Hạo, sắc mặt ngưng lại, lần nữa tập trung tinh lực, đối mặt Hoắc Vũ Hạo, không mảy may khinh thường.
Áp lực tinh thần của Hoắc Vũ Hạo bắt đầu từ từ tăng cường, hắn tăng cường biên độ rất nhỏ, nhưng lại là liên tục tiến hành. Mỗi một điểm tăng cường đều sẽ khiến áp lực của Nam Thu Thu gia tăng mấy phần.
Trên trán của Nam Thu Thu bắt đầu có vết mồ hôi xuất hiện, khuôn mặt hơi đỏ lên, miệng nhỏ khẽ nhếch. Bởi vì xuất mồ hôi, trên người còn có mùi thơm nhàn nhạt toả ra.
Hoắc Vũ Hạo đứng ở nơi đó, thậm chí không dùng ánh mắt đi nhìn nàng, trên người phóng thích ra áp lực lại đang tiếp tục gia tăng.
Nam Thu Thu dần dần cảm giác trước mắt bắt đầu xuất hiện huyễn ảnh, hô hấp khó khăn, phảng phất có một tòa núi vô hình trấn áp trên linh hồn của bản thân.
Không được, ta nhất định phải chịu đựng, không thể bị gia hỏa này coi thường.
Cắn chặt răng, Nam Thu Thu đột nhiên hét lớn một tiếng, tăng cường khí thế của mình, một tầng quang mang màu hồng cũng bắt đầu tràn ra từ trên người. Nàng đã xuất ra vũ hồn Yên Chi Long, dưới áp lực tinh thần cường đại của Hoắc Vũ Hạo trấn áp, tự hành phóng xuất vũ hồn.
Vũ hồn mới ra, trên trán Nam Thu Thu lập tức xuất hiện một khỏa tinh thể hình thoi màu hồng phấn, nàng cũng rõ ràng cảm giác được áp lực nhẹ đi, tinh thần lực trong Tinh Thần Hải dung hợp cùng với vũ hồn, chống cự uy áp tinh thần của Hoắc Vũ Hạo càng thêm hữu hiệu.
Đáng tiếc, nàng chưa kịp thở phào, đột nhiên, trên thân mình Hoắc Vũ Hạo truyền đến áp lực tinh thần bỗng nhiên tăng cường. Áp lực cực lớn khiến Nam Thu Thu lung lay, hào quang màu phấn hồng đại thịnh.
Trong lòng nàng không khỏi cực kỳ hoảng sợ, tinh thần lực của gia hỏa này vậy mà đã cường đại đến trình độ như vậy sao?
Nam Thu Thu rất rõ ràng, Hoắc Vũ Hạo bây giờ thế nhưng không xuất ra vũ hồn, nói cách khác, hắn hoàn toàn là bằng vào tinh thần lực thuần túy của bản thân tạo áp lực, cũng không có Linh Mâu tăng phúc. Bản thân nàng cũng đã phóng thích vũ hồn, vô luận thế nào mà nói, nàng cũng đã là Hồn Đế a! Đối mặt hắn mang tới áp lực tinh thần, lại còn không chịu nổi sao?
Hoắc Vũ Hạo vẫn không có đi nhìn nàng, áp lực tinh thần vẫn như cũ đang tiếp tục tăng cường.
Trên người Nam Thu Thu, vảy rồng màu hồng phấn đều đã nổi lên, trừ bộ mặt, toàn thân dần dần bị vảy rồng bao trùm, thế nhưng vảy rồng cũng không thể ngăn trở áp lực tinh thần của Hoắc Vũ Hạo. Thân thể của nàng bắt đầu run rẩy, lắc lư. Nàng cắn chặt răng, song quyền nắm chặt, thế nhưng, trước mặt áp lực tinh thần khổng lồ, nàng lại càng ngày càng không kiên trì nổi.
Không được, ta nhất định có thể kiên trì! Nam Thu Thu nội tâm quật cường phát tác, đúng như Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ, đối với nữ hài quật cường này, dùng phép khích tướng vĩnh viễn là là phương pháp đơn giản nhất.
Thời gian không ngừng trôi qua, áp lực tinh thần của Hoắc Vũ Hạo còn đang tiếp tục gia tăng. Một lát sau, ngay cả hắn cũng hơi kinh ngạc. Hắn cũng không nghĩ tới, Nam Thu Thu thế mà có thể chống đỡ lâu như vậy. Đã nửa canh giờ trôi qua, mà hắn thả ra áp lực tinh thần đã vượt qua bốn thành của bản thân.
Tuyệt đối không nên thấy bốn thành là ít, bốn thành liền đã tương đương với một cường giả Hồn Đấu La toàn lực ứng phó thi triển áp lực tinh thần. Hoắc Vũ Hạo từ khi hoàn thành dung hợp hồn hạch về sau, tổng lượng tinh thần lực của hắn có thể so với tầng thứ Siêu Cấp Đấu La. Hơn nữa sức khôi phục cường hãn cũng không chút thua kém. Nam Thu Thu có thể chịu đựng bốn thành áp lực tinh thần của hắn đã là rất không dễ dàng.
Dần dần, một luồng tơ máu bắt đầu xuất hiện ở khóe miệng Nam Thu Thu, con ngươi của nàng cũng bắt đầu có chút tan rã, có thể chống đỡ lấy nàng bây giờ, chính là một cỗ chấp niệm quật cường như vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.