Chương trước
Chương sau
Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu, sâu trong mắt hắn đồng dạng hiện lên một tia kích động. Đây là tâm nguyện nhiều năm trước tới nay của hắn a!
Hít sâu một cái, Hoắc Vũ Hạo nghiêm túc nhìn về phía công chúa Cửu Cửu, nói: "Công chúa điện hạ, ta còn muốn thêm mấy cái tiền đề. Vừa rồi ta nói cũng chỉ đại biểu cá nhân ta, hơn nữa, ta không cần người hiện tại hướng ta hứa hẹn bất kỳ tước vị gì. Ta nguyện ý dựa theo quy củ của đế quốc Tinh La, dùng quân công tích lũy đề thăng địa vị cùng tước vị của mình, tuyệt không ngoại lệ. Nhưng mà, đồng thời ta cũng vẻn vẹn đại biểu chính ta, lúc đó ta chẳng qua là Hoắc Vũ Hạo, cùng Truyền Linh Tháp, học viện Sử Lai Khắc, Đường Môn cũng không có bất cứ quan hệ nào. Đồng thời, ta coi như có được tước vị của đế quốc Tinh La, cũng sẽ không phải chịu đế quốc Tinh La quản khống, đồng dạng sẽ không tiếp nhận bất kỳ sai khiến của đế quốc. Nếu như người cho rằng có thể chấp nhận, ta liền tiếp nhận quân công cùng tước vị, bằng không mà nói, ta thà rằng không cần."
Tất cả mọi người nghe Hoắc Vũ Hạo nói có chút mơ hồ, hắn có ý tứ gì đây? Còn nói muốn quân công cùng tước vị, lại không nguyện ý thực hiện bất kỳ nghĩa vụ gì, hoặc phải nói là chỉ có thể dựa theo hắn tự có nghĩa vụ. Thế nhưng, với hắn mà nói, quân công cùng tước vị có bất cứ ý nghĩa gì chứ?
Hứa Cửu Cửu hơi nhíu đôi mi thanh tú, nói: "Vũ Hạo, ta có thể hỏi một chút vì sao không? Mặc dù thân là công chúa đế quốc Tinh La, ta phi thường hi vọng ngươi có thể gia nhập vào đế quốc, nhưng ta cũng rất rõ ràng, lấy thân phận và địa vị hiện nay của ngươi trong giới hồn sư, điều này hoàn toàn không cần thiết. Ngươi muốn có được vinh quang hoặc là tiền tài, phú quý, những chuyện này đều rất dễ dàng, vì cái gì lựa chọn Tinh La?"
Hoắc Vũ Hạo lạnh nhạt nói: "Ta có lý do của bản thân. Đầu tiên, ta là người của đế quốc Tinh La."
Lời vừa nói ra, nhóm hồn sư đế quốc Tinh La nguyên bản mười phần không rõ, sắc mặt lập tức cũng trở nên hòa hoãn rất nhiều.
Hoắc Vũ Hạo nếu cũng là người của đế quốc Tinh La, vì quốc gia mà tận lực, hẳn là ý nghĩ của hắn đi. Hơn nữa, có thân phận là người của cùng đế quốc, mọi người đối với hắn cũng gia tăng một chút cảm giác thân thiết ngoài định mức.
Hứa Cửu Cửu nhưng thật ra đã biết thân phận của Hoắc Vũ Hạo, thời điểm Hoắc Vũ Hạo tham gia Đấu Hồn Đại Tái lần đầu tiên, nàng liền điều tra tư liệu về Hoắc Vũ Hạo, khi đó quốc gia xuất thân mà Hoắc Vũ Hạo điền vào, chính là Tinh La.
Đương nhiên, lúc này từ chính miệng Hoắc Vũ Hạo nói ra liền không giống. Biểu thị hắn đối với đế quốc Tinh La tán thành.
Hoắc Vũ Hạo nói: "Từ khi còn rất nhỏ, ta liền có một cái tướng quân mộng. Đó là tâm nguyện của ta, ta hi vọng có thể thông qua cố gắng của mình, trở thành tướng quân, thống soái. Hiện tại, ta nguyện ý dùng năng lực của bản thân dần dần thực hiện cái nguyện vọng đó. Càng hi vọng có một ngày có thể giống công tước đại nhân thống soái một phương, danh chấn thiên hạ."
Cái lý do dường như đầy đủ đường hoàng, chí ít đối với người bình thường mà nói là như vậy, thế nhưng, lời nói từ trong miệng Hoắc Vũ Hạo nói ra, mọi người Đường Môn sao cũng cảm thấy mười phần quái dị. Cái danh tự Hoắc Vũ Hạo hiện còn chưa đủ danh chấn thiên hạ sao? Mà một vị thống soái hoặc là tướng quân, chẳng lẽ có thể cùng một vị hồn sư đại năng so sánh?
Cho dù khả năng thống soái của Bạch Hổ Công Tước có mạnh hơn, danh vọng địa vị của hắn trên đại lục cũng không có khả năng cùng danh xưng Các chủ Hải Thần Các so sánh a! Liền lại càng không cần phải nói Cực Hạn Đấu La.
Trong lòng mọi người Đường Môn, Hoắc Vũ Hạo tương lai nhất định có thể trở thành Cực Hạn Đấu La, nhưng hắn bây giờ lại hết lần này tới lần khác hướng đế quốc Tinh La muốn tước vị cùng quân công. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người có chút mờ mịt.
Hoắc Vũ Hạo nhìn xem Bạch Hổ Công Tước, trong mắt hắn có thâm ý hiện lên. Đúng vậy, hắn hiện chỉ có thể dùng loại phương thức này để thực hiện giấc mộng của mình.
Trong mọi người ở đây, muốn nói người chân chính có thể minh bạch tâm ý của Hoắc Vũ Hạo, chỉ sợ cũng chỉ có người đệ đệ kia của hắn, Đái Lạc Lê.
Nhìn xem Hoắc Vũ Hạo trước mặt mọi người nói ra, ánh mắt Đái Lạc Lê lập tức trở nên phức tạp. Ca, huynh là muốn làm cái gì a? Thật muốn cùng phụ thân so đấu năng lực cùng tước vị? Tương lai, huynh đến tột cùng muốn như thế nào chứ?
Ngắn ngủi hơn một tháng tiếp xúc, hắn đồng cảm với Hoắc Vũ Hạo liền đã vượt qua Đái Thược Hành cùng Đái Hoa Bân.
Mặc dù Hoắc Vũ Hạo cơ hồ là dùng phương thức như địa ngục đến bồi dưỡng hắn, thế nhưng, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được sự quan tâm cùng không tiếc hết thảy trợ giúp của Hoắc Vũ Hạo. Hơn một tháng, hắn liền đã thoát thai hoán cốt, cho nên, hắn đối với Hoắc Vũ Hạo cực kỳ tin phục.
Một bên là cha ruột, một bên khác là huynh trưởng mình tin phục, trong lúc nhất thời, hắn cũng có chút mờ mịt, đến tột cùng nên giúp bên nào đây? Đái Lạc Lê cũng không rõ ràng Hoắc Vũ Hạo cuối cùng muốn làm cái gì, làm tới trình độ nào.
Hứa Cửu Cửu nhìn Hoắc Vũ Hạo thật sâu, khẽ gật đầu, nói: "Tốt, ta đáp ứng ngươi. Ngươi có thể dựa theo quy tắc quân công của đế quốc Tinh La chúng ta đến thu hoạch được tước vị, công lao cùng thân phận. Nhưng mà, chúng ta lại không đối với ngươi có bất kỳ trói buộc nào. Chỉ cần ngươi nguyện ý, tự nhiên có thể đi làm chuyện ngươi muốn làm. Ta chỉ có một cái yêu cầu, hoặc phải nói là thỉnh cầu. Khi quốc nạn đến, hi vọng ngươi có thể đứng ra làm một anh hùng bảo vệ tổ quốc."
Nhìn ánh mắt nóng rực của Hứa Cửu Cửu, Hoắc Vũ Hạo khẽ vuốt cằm, nói: "Anh hùng còn không dám nhận, nhưng quốc gia gặp nạn, thất phu hữu trách. Ta hiểu rồi. Hết thảy đều dùng hành động nói chuyện."
Bạch Hổ Công Tước nhìn chăm chú vào Hoắc Vũ Hạo, nói: "Tốt, liền một lời đã định. Chờ ngươi hoàn thành nhiệm vụ trinh sát về sau, ta cùng công chúa điện hạ cùng một chỗ vì ngươi khánh công. Sổ ghi chép công lao của ngươi cũng do ta tự tay viết, ta cũng hi vọng có thể chứng kiến một vị hậu bối tướng quân anh hùng xuất hiện. Tinh La cần người như ngươi."
Hắn thật rất vui vẻ, nếu như chẳng qua là ăn nói suông, Hoắc Vũ Hạo tự nhiên không thuyết phục được hắn thân là công tước cùng thống soái. Nhưng mà, năng lực Tinh Thần Tham Trắc cường đại vừa rồi đã đầy đủ chinh phục hắn. Hắn từ trên thân mình Hoắc Vũ Hạo thật sự nhìn thấy hi vọng.
Vừa nói, Bạch Hổ Công Tước bưng chén nước lên trước mặt, "Quốc nạn lâm đầu, không thể uống rượu. Ta liền lấy trà thay rượu, kính ngươi một chén, chúc ngươi mã đáo thành công."
Hoắc Vũ Hạo cũng cầm lấy chén nước cùng Bạch Hổ Công Tước cụng chén, thản nhiên nói: "Đa tạ."
Uống một hơi cạn sạch nước trà trong chén, Bạch Hổ Công Tước mỉm cười nói: "Hoắc tiểu huynh đệ, ngươi nếu là người của đế quốc Tinh La chúng ta, không biết quê quán ở đâu?"
Hoắc Vũ Hạo hơi ngừng lại, nói: " Phụ cận thành Tinh La một cái thôn trang nhỏ. Thôn chúng ta nằm trong khe núi, không có danh khí gì cả."
Bạch Hổ Công Tước mỉm cười nói: "Một thôn trang nhỏ có thể nuôi dưỡng được người như ngươi, thật sự là khó có được a!"
Hoắc Vũ Hạo nắm chặt tay lại, đem một phần xúc động đang dâng trào từ nội tâm áp chế xuống, bình tĩnh nói: "Công tước đại nhân, công chúa điện hạ, chúng ta hôm nay đi đường thời gian rất dài, không bằng hôm nay liền đến đây thôi, ta điều chỉnh trạng thái một chút, sau hai ngày liền triển khai hành động tra xét, mọi người thấy thế nào?"
"Tốt, thống khoái." Bạch Hổ Công Tước luôn luôn là người dùng hành động thay lời nói, mắt thấy Hoắc Vũ Hạo không chút nào dây dưa dài dòng, lập tức đối với hắn càng thêm thưởng thức, dùng sức vỗ vỗ bờ vai của hắn, phân phó Đái Thược Hành phân phối nơi nghỉ ngơi cho Hoắc Vũ Hạo bọn hắn.
Bởi vì nguyên nhân học viện Sử Lai Khắc, doanh trướng mọi người nghỉ ngơi được an bài rất tốt, mỗi người một gian doanh trướng cấp bậc sư đoàn trưởng.
Mỗi một cái doanh trướng cũng có gần năm mươi mét vuông, có bàn cùng giường, còn có một chút vật phẩm trang trí đơn giản. Cơ bản đã là đãi ngộ tối cao trong thời chiến.
Mọi người Đường Môn cũng không ngay lập tức đi nghỉ ngơi, mà là tràn vào trong doanh trướng của Hoắc Vũ Hạo.
"Tiểu sư đệ, tình huống ban nãy là như thế nào?" Từ Tam Thạch vừa tiến vào doanh trướng của Hoắc Vũ Hạo, liền không kịp chờ mà hỏi.
Hoắc Vũ Hạo hướng đế quốc Tinh La muốn quân công, tước vị, thực là quá không bình thường.
Hoắc Vũ Hạo miễn cưỡng cười một tiếng, nói: "Tam sư huynh, chuyện này thật sự là mong ước của đệ từ đó đến nay. Đệ không bất kỳ ý tứ gì khác, xin mọi người lý giải. Hơn nữa, đệ cũng sẽ không vì chính mình mà ảnh hưởng quan hệ giữa học viện cùng Đường Môn với đế quốc Tinh La."
Nhìn trong mắt Hoắc Vũ Hạo dần dần toát ra tâm tình rất phức tạp, Từ Tam Thạch ngừng chất vấn, hắn đi đến bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, ôm bờ vai của hắn, nói: "Vũ Hạo, đệ không muốn nói, chúng ta cũng không miễn cưỡng đệ. Mọi người chúng ta đều tín nhiệm đệ. Nhưng mà, nếu như trong lòng khó chịu, không bằng tìm người trong chúng ta thổ lộ ra, như thế sẽ thoải mái một chút. Vô luận đệ lựa chọn ai để thổ lộ, tất cả mọi người sẽ vì đệ bảo mật."
"Ừm, cảm ơn Tam sư huynh, đệ không sao."
Đối với Hoắc Vũ Hạo, ngoại trừ Đường Vũ Đồng không hiểu rõ lắm, những người khác tự nhiên đều tuyệt đối tín nhiệm. Mặc dù mọi người cũng rất hiếu kì hắn hôm nay vì cái gì làm như vậy, nhưng đối với hắn lại không chất vấn thêm. Những người khác thậm chí không hỏi một tiếng.
Mọi người riêng phần mình trở lại doanh trướng của bản thân nghỉ ngơi, sau khi mọi người rời đi, ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo có chút ngốc trệ.
Rốt cục đi đến một bước này sao? Ta rốt cục có thể thông qua cố gắng của mình đạt được quân công rồi?
Dựa theo lời hứa hôm nay của Hứa Cửu Cửu, tốc độ thu hoạch quân công của mình muốn so với kế hoạch lúc đầu nhanh hơn nhiều a. Sau khi kết thúc nhiệm vụ trinh sát này, quân công hẳn đủ để bản thân thu hoạch được một cái tước vị bình thường.
Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo, ngươi có biết, ta làm những điều này đều vì muốn siêu việt ngươi. Ta muốn trở thành anh hùng của đế quốc Tinh La so với ngươi càng thêm ưu tú. Ngày đó, ta sẽ hiên ngang trở lại phủ Bạch Hổ Công Tước, ta sẽ vì mẫu thân đòi lại hết thảy mọi thứ nàng nên có được.
Nghĩ đến, hắn dùng sức nắm chặt song quyền, suy nghĩ trong đầu lập tức thông suốt, tinh thần lực cường đại trong tinh thần hải phun trào mãnh liệt. Hồn lực trong cơ thể cũng đồng dạng sôi sục. Lúc này, khí tức thần bí đã từng cảm nhận được trong Truyền Linh Tháp dường như lại như mơ hồ muốn xuất hiện.
Trong lòng Hoắc Vũ Hạo giật mình, lập tức phân tán tâm thần. Cũng không tiếp tục tiến vào loại trạng thái kia.
Một nụ cười thản nhiên bắt đầu xuất hiện trên khóe miệng hắn, Đế Thiên, cho dù là ngươi cũng không có khả năng thông qua vảy ngược tiếp tục quan sát tình huống của ta. Ta đoán không sai, ta đã có thể lần thứ nhất cảm nhận được khí tức của thế giới kia, vậy thì ta liền có thể có lần thứ hai, lần thứ ba. Nhưng cũng không phải hiện tại, ta sẽ không để cho ngươi lại cảm nhận được bất kỳ vật gì!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.