Đái Lạc Lê lắc đầu, lên tiếng:
- Ta đây cũng không biết. Vừa rồi ta không phải nói với ngài, lão nhân gia là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi sao, chỉ có lão sư tìm ta, ta lại tìm không được người. Lão sư thậm chí vẫn luôn không để ta nhìn thấy diện mục thật của người là gì. Cha, lão sư hẳn không phải là người xấu a?
Đái Hạo nhẹ gật đầu, cười khổ nói:
- Lão sư ngươi dĩ nhiên không phải người xấu. Người này ta biết, từ cách ngươi hình dung hắn mà nói, lão sư ngươi hẳn đã từng hai lần cứu tính mạng của ta. Nguyên lai hắn lại là lão sư của ngươi, cái này khó trách. Có lẽ, lão sư cứu ta, vẫn là nhìn mặt mũi ngươi. Người này chẳng những thần bí, hơn nữa thực lực cực kỳ cường đại. Nếu như lão sư lại tới tìm ngươi, ngươi nhất định phải hướng lão sư chuyển đạt lòng biết ơn của ta, nếu như hắn nguyện ý, ta càng muốn ở trước mặt gửi lời cảm ơn.
- Đã cứu người hai lần?
Đái Lạc Lê chấn động trong lòng, có chút khó mà tin tưởng lão sư thâm bất khả trắc trong miệng phụ thân chính là huynh trưởng của mình. Nhưng mà, hai lần cứu được phụ thân, ca ca hẳn là thật làm được a! Ca, huynh sao phải khổ vậy chứ? Nguyên nhân vì sao không chịu cùng phụ thân nhận nhau chứ?
Hoắc Vũ Hạo đương nhiên không sẽ cùng Bạch Hổ Công Tước nhận nhau, ít nhất trước khi hắn tự nhận đủ cường đại, sẽ không!
Thời điểm hắn bay trở về thành Sử Lai Khắc đã là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc-ii-tuyet-the-duong-mon/642748/chuong-871.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.