Đái Lạc Lê so với hắn trở về muộn hơn một chút, nhưng hắn lại không có về chỗ nằm của bản thân, ngược lại là đi đến Hoắc Vũ Hạo bên này.
- Cảm ơn.
Nhìn vào Hoắc Vũ Hạo, Đái Lạc Lê có chút chật vật nói ra hai chữ này.
Hoắc Vũ Hạo liếc mắt nhìn hắn:
- Cảm ơn cái gì? Cảm ơn ta đánh ngươi?
Đái Lạc Lê xấu hổ thấp giọng nói:
- Ngươi biết ta nói không phải chuyện này.
Hoắc Vũ Hạo ha ha cười nói:
- Mau đi trở về minh tưởng đi. Tranh thủ sớm ngày đánh bại ta, ngươi cũng không cần thụ tội nữa.
- Ừm.
Lạ thường là, lần này Đái Lạc Lê cũng không phản bác, không biết là quên hay là như thế nào, trở lại chỗ nằm của bản thân, khoanh chân ngồi xuống.
Hoắc Vũ Hạo trượt vào ổ chăn, ung dung nằm đó tiến vào trạng thái minh tưởng.
Hắn cũng không sợ Hứa Vân đi báo cáo hắn, báo cáo hắn, cũng liền tương đương với báo cáo Đái Lạc Lê. Huống chi, hắn căn bản cũng không có lộ ra tu vi hồn sư. Coi như Hứa Vân có là doanh đoàn trưởng, cũng phải giảng đạo lý chứ?
Đái Lạc Lê ngơ ngác ngồi trên giường hồi lâu không cách nào bình tĩnh lại. Nhớ lại hết thảy phát sinh trước đó, hắn đột nhiên phát hiện, kết quả như vừa rồi tựa hồ là tốt nhất.
Mình bị Đường Đông đánh, mất mặt trước mặt Vân nhi. Nhưng Vân nhi có tu vi Hồn Tông, cũng bại bởi Đường Đông. Nghĩa là, cũng không phải là bản thân quá yếu.
Hắn lần thứ nhất cảm thấy Đường Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc-ii-tuyet-the-duong-mon/642723/chuong-846.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.