Chương trước
Chương sau
Bộ binh thay phiên xuống thành nghỉ ngơi, nhưng Thì Hưng lại không thể không cứng rắn đem hồn sư đều lưu trên đầu thành. Đại quân hồn thú có tốc độ quá nhanh, một khi khởi xướng công kích, lại đi triệu tập nhân thủ sẽ không còn kịp.
Hắn hạ tử lệnh, không cho phép tất cả hồn sư đi ngủ, chỉ cho phép thông qua minh tưởng nghỉ ngơi tại chỗ. Chỉ có như vậy mới có thể nhanh nhất khôi phục tinh thần và thực lực của bọn hắn, một khi chiến đấu phát sinh, cũng có thể lập tức vùi đầu vào trong chiến trường.
Mọi người Đường Môn vẫn còn chưa trực tiếp tham dự chiến đấu, bọn hắn đa phần đều điều phối đưa tới vật tư. Bối Bối sắc mặt rất bình tĩnh, nhìn đại quân hồn thú tụ tập phương xa, hắn hiểu được, chỉ sợ trong đợt thú triều tiếp theo trùng kích, Đường Môn bọn hắn cũng đều phải bước vào chiến trường.
Không, kỳ thật cũng không thể nói mọi người Đường Môn đều không tham chiến, có một người đã gia nhập vào trong chiến đấu. Chính là Mặc Hiên.
Mặc Hiên là một vị hồn sư phụ trợ thuần túy, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, tác dụng của hắn có chút giống với Bích Cơ đối với đại quân hồn thú. Chỉ bất quá, năng lực phụ trợ của hắn cũng không cường đại như Phỉ Thúy Thiên Nga mà thôi. Cho dù như thế, nhưng hắn vẫn có thể phụ trợ phạm vi lớn, vẫn có tăng phúc sức chiến đấu cực lớn đối với nhóm hồn sư phòng ngự. Lúc này, hắn trên chiến trường lần đầu bộc lộ tài năng.
Thì Hưng đứng đầu tường, vẻ mặt nghiêm túc, với tư cách quan thủ thành, hắn kỳ thật mới là người cực khổ nhất. Chẳng những một mực phải chỉ huy chiến đấu, càng phải tham dự chiến đấu, còn muốn khống chế toàn cục.
Hắn vừa mới thị sát xong toàn bộ quân thủ thành, tình huống không hề lạc quan. Mấu chốt là các chiến sĩ đều quá mệt mỏi. Có khác biệt về số lượng khổng lồ, khiến trận chiến này từ lúc vừa mới bắt đầu đã đứng ở thế không cân đối.
Đối với việc viện quân có đến hay không, hắn căn bản không có chút hoài nghi. Không nói đến học viện Sử Lai Khắc qua nhiều năm bồi dưỡng qua nhiều người như vậy, hô ứng một tiếng nhất định có người hưởng ứng, chỉ riêng trước mắt học viện cùng tam đại đế quốc có quan hệ mật thiết, bọn hắn cũng không thể nào không cứu viện.
Tinh Đấu Đại Sâm Lâm khởi xướng thú triều, không phải chỉ là sự tình của riêng Sử Lai Khắc, một khi thành Sử Lai Khắc bị đánh hạ, chính là tai ương cho cả nhân loại.
Các hồn thú của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm sở dĩ đem Sử Lai Khắc trở thành điểm công kích đầu tiên, chính là vì đem địa phương nhân loại có lực hiệu triệu cực mạnh, đồng thời cũng là một đối thủ cường đại này xử lý trước tiên. Nhìn qua, biện pháp ngay từ đầu lập tức công thành này có chút đần. Nhưng trên thực tế, quyết định của hồn thú thật sự sai lầm sao?
Không sai, thành Sử Lai Khắc là một khối xương cứng, nhưng mà, vị trí của khối xương cứng này cơ hồ nằm ở trung ương tam đại đế quốc, cùng tam quốc liên hệ vô cùng mật thiết, còn có địa vị vô cùng quan trọng trong lịch sử đại lục. Sử Lai Khắc mặc dù chỉ một học viện, nhưng mà, với tư cách thiên hạ đệ nhất học viện, bọn hắn lại có năng lực cân đối quan hệ của tam quốc. Nếu như thú triều lựa chọn công kích các quốc gia còn lại, quả thật có thể ngay từ đầu có được thu hoạch rất tốt, nhưng mà, phía sau lưng của bọn nó cũng không thể nghi ngờ đưa cho Sử Lai Khắc. Đến khi đó, học viện Sử Lai Khắc nếu như tổ chức đại quân tam quốc, được các cường giả của Sử Lai Khắc dẫn đầu, đại quân hồn thú chưa hẳn có thể thu được kết quả tốt.
Càng quan trọng hơn là, nếu như Sử Lai Khắc đủ nhẫn tâm, trực tiếp đem mục tiêu công kích đặt ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, đại quân hồn thú làm sao bây giờ? Tinh Đấu Đại Sâm Lâm là gia viên của bọn chúng, cũng là hậu thuẫn kiên định nhất. Bọn hắn không sợ quân đội, nhưng Sử Lai Khắc có quá nhiều cường giả, tính chất phá hoại của bọn hắn cũng không phải quân đội bình thường có thể sánh được.
Bởi vậy, bất luận là trăm năm trước hay là trăm năm sau sau, lần lượt hai lần thú triều, mục tiêu thứ nhất đều là thành Sử Lai Khắc.
Chỉ cần đánh hạ Sử Lai Khắc, đối với bọn hắn mà nói, nhân loại của tam đại đế quốc muốn tổ chức được đầy đủ thế công cùng chúng nó đối kháng, là chuyện khó càng thêm khó.
Đạo lý này hồn thú còn hiểu, tam quốc có thể không rõ sao? Bởi vậy, bọn hắn nhất định phải cứu viện Sử Lai Khắc. Chỉ là, thời gian cứu viện đến là bao lâu cũng rất khó nói.
Quân đội bình thường đối mặt thú triều căn bản là vô dụng, chỉ có cường giả tạo thành đại quân mới có thể trợ giúp học viện Sử Lai Khắc ngăn cản thú triều. Nhưng mà, muốn tạo thành đại quân cường giả lại cần thời gian. Sử Lai Khắc có thể kiên trì được đến lúc đó sao?
Thì Hưng trong lòng có chút ảm đạm, lần này đại quân hồn thú đã hạ quyết tâm, một đêm tiến công đã tiêu hao lượng lớn tài nguyên của thành Sử Lai Khắc. Tài nguyên chỉ là thứ yếu, mấu chốt là nhân viên tiêu hao không nổi a! Hắn đoán chừng, đợi đến thú triều đợt tiếp theo tiến đến, rất có thể sẽ phải tiến vào giai đoạn cận thân chiến đấu. Mà một khi bắt đầu đánh giáp lá cà, chẳng những số lượng thương vong sẽ gia tăng, đối với thành Sử Lai Khắc chỉnh thể tiêu hao cũng sẽ cấp tốc đề thăng. Chỉ sợ nhiều nhất thêm một ngày nữa, đám cường giả hồn thú vẫn luôn ẩn giấu liền sẽ xuất động. Sử Lai Khắc, còn có thể chịu đựng được sao?
Những đạo lý này trong lòng hắn đều hiểu, nhưng mà, hắn cũng biết, bây giờ không phải là lúc cân nhắc những thứ này, bản thân có thể làm chỉ là tận khả năng dẫn đầu quân vệ thành Sử Lai Khắc kiên trì nhiều hơn một chút. May mắn, lần này có Đường Môn xuất ra nhiều Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn trợ giúp, bằng không mà nói, tối hôm qua chỉ sợ cũng phải có tình huống cận chiến xuất hiện. Hiện tại, hai ngàn khỏa Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn còn lại có thể nói là chỗ dựa lớn nhất của học viện Sử Lai Khắc. Mặc dù chúng vẫn không đủ để thay đổi chiếc cục, nhưng vận dụng thoả đáng, nhất định có thể tạo thành tổn thất cực lớn cho đám hồn thú.
Hồn thú của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cuối cùng không phải thật sự vô cùng vô tận, bọn chúng tử thượng quá lớn cũng sẽ ảnh hưởng đến hệ sinh thái của toàn bộ Tinh Đấu, đây cũng là chuyện mà đám Đại Năng hồn thú không thể không cân nhắc.
Muốn khiến thú triều lui bước, chỉ có mấy khả năng, một trong số đó là các hồn thú bị đánh đau, số lượng thương vong vượt qua kế hoạch trước đó. Bức bách bọn hắn không thể không lui binh. Chỉ là, chuyện này lại dễ lắm sao?
Cho tới bây giờ, số lượng thương vong của hồn thú nằm ở khoảng hai đến ba vạn, có Phỉ Thúy Thiên Nga, hồn thú thụ thương cơ hồ rất nhanh liền có thể khôi phục sức chiến đấu. Mà hồn thú tử vong đại đa số cũng đều là pháo hôi mười năm, trăm năm. Hồn thú ngàn năm cũng có tổn thất nhất định, mà hồn thú vạn năm trở lên có số lượng tổn thất phải ít hơn nhiều. Bọn chúng mới chính là chiến lực mạnh nhất của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
- Đợt tiếp theo giao cho Đường Môn chúng ta đi. Chúng ta ít nhất có thể kiên trì một canh giờ.
Trong lúc Thì Hưng còn đang trù tính, bỗng nhiên, một thanh âm bình tĩnh vang lên trong tai hắn.
Thì Hưng quay đầu nhìn lại, thấy một vị trung niên nhân đầu tóc có chút tán loạn, y phục trên người cũng không quá chỉnh tề. Trên người của hắn còn có không ít dầu nhớt, sắc mặt cũng khó coi, một đôi tay áo càng hoàn toàn săn lên, bộ dáng đang làm việc dang dở.
- Ngươi là?
Thì Hưng nghi ngờ hỏi. Hắn vốn quen thuộc thành Sử Lai Khắc, vậy mà cũng không nhận ra vị trung niên nhân này. Nhưng mà, người ta đã có thể đi đến bên cạnh hắn, đã chứng tỏ được tầm quan trọng của người này trong học viện.
- Ta là Đường chủ của Đường Môn Hồn Đạo Đường, Hiên Tử Văn.
Trung niên nhân thản nhiên nói.
- Hiên Tử Văn?
Nghe được cái tên này, Thì Hưng lập tức bừng tỉnh đại ngộ:
- Ngươi chính là vị đã làm ra Chư Cát Thần Nỗ Pháo?
Hiên Tử Văn lắc đầu, lên tiếng:
- Không phải, Chư Cát Thần Nỗ Pháo không phải do ta nghiên cứu, chế tác cũng không cần đến ta. Bất quá, trong Đường Môn Hồn Đạo Đường, ta chính xác là người đưa ra quyết định. Trận tiếp theo giao cho Đường Môn chúng ta đi. Chúng ta có thể thủ vững ít nhất một canh giờ, để cho các binh sĩ nghỉ ngơi nhiều hơn.
Thì Hưng lúc này mới chăm chú nghe hắn nói, chần chờ hỏi lại:
- Ngươi nói là, để Đường Môn các ngươi tiếp quản phòng ngự của toàn bộ thành Sử Lai Khắc?
Khóe miệng của Hiên Tử Văn co giật một chút, lên tiếng:
- Dĩ nhiên không phải, chúng ta không có nhiều nhân thủ như vậy. Ta nói là, thành Nam bên này giao cho chúng ta. Trong vòng một canh giờ, ân, hẳn là có thể phòng ngự được.
Thân là quan thủ thành, Thì Hưng không thể không cẩn thận, tiếp tục hỏi:
- Ngươi nói nghiêm túc sao? Đây cũng không phải chuyện để đùa. Đại quân hồn thú nhiều như vậy, Đường Môn các ngươi có bao nhiêu người?
Hiên Tử Văn thản nhiên nói:
- Đường Môn Hồn Đạo Đường có hết thảy sáu mươi mốt người, cộng thêm hệ hồn đạo học viện bên đó trợ giúp tới ba trăm người, hết thảy ba trăm sáu mươi mốt người. Giao cho chúng ta đi. Thành bị phá thì tất cả mọi người phải chết, ta cũng không cần thiết cùng ngươi nói mạnh miệng.
Đừng thấy Hiên Tử Văn chỉ có tu vi Hồn Đấu La đối mặt Phong Hào Đấu La, hắn cũng không có nửa phần nhát gan, lúc trước hắn ở đế quốc Nhật Nguyệt đều có địa vị vô cùng siêu nhiên, chớ nói chi là ở thành Sử Lai Khắc hiện tại. Phần kiêu ngạo trong lòng hắn vốn bắt nguồn từ thực lực.
- Được, giao cho Hiên lão sư đi.
Đúng lúc này, một thanh âm khác vang lên, Vũ Thần Đấu La Tiên Lâm Nhi cách đó không xa đi tới, ủng hộ Hiên Tử Văn.
Thân là viện trưởng hệ hồn đạo của học viện Sử Lai Khắc, không người nào so với Tiên Lâm Nhi hiểu rõ năng lực của Hiên Tử Văn hơn. Cùng là hồn đạo sư cấp tám, trước mặt Hiên Tử Văn, Tiên Lâm Nhi chỉ có thể lệ rơi đầy mặt. Có thể nói, từ khi Hiên Tử Văn đi đến Đường Môn, không chỉ phương diện nghiên cứu hồn đạo khí của Đường Môn tiến triển cực nhanh, toàn bộ hệ hồn đạo học viện Sử Lai Khắc cũng đều như thế a! Hiên Tử Văn mang đến vô số lý niệm hoàn toàn mới, càng trợ giúp hệ hồn đạo thành lập nên một bộ phương thức dạy học hữu hiệu. Có thể nói, khiến hệ hồn đạo bớt được ít nhất một trăm năm thời gian phát triển.
Bởi vậy, cho dù là Siêu Cấp Đấu La Tiên Lâm Nhi, đối với Hiên Tử Văn đều phải xưng hô hai chữ lão sư. Hiên Tử Văn mặc dù chính mình không thừa nhận, trên thực tế, hắn đã được bổ nhiệm làm phó viện trưởng hệ hồn đạo của học viện Sử Lai Khắc, mà còn là chấp hành phó viện trưởng. Sau khi trải qua những ngày này rèn luyện, hiện tại chỉ cần là đề nghị của Hiên Tử Văn, hệ hồn đạo tuyệt đối là một đường đèn xanh. Nếu ai dám có chỗ cản trở, sẽ phải cẩn thận đi tiếp nhận lửa giận của hai vị viện trưởng Tiên Lâm Nhi và Tiền Đa Đa.
Có câu nói này của Tiên Lâm Nhi, Thì Hưng tự nhiên là đại phóng khoan tâm, hướng Hiên Tử Văn nhẹ gật đầu, trịnh trọng nói:
- Liền nhờ ngươi!
Hiên Tử Văn chỉ gật đầu một cái, xoay người rời đi, cũng không nhiều thêm một lời.
Nhìn vào bóng lưng rời đi của hắn, Thì Hưng nhịn không được hướng Tiên Lâm Nhi hỏi:
- Tiên viện trường, bọn hắn làm được không?
Tiên Lâm Nhi cười nhạt một tiếng, nói:
- Các ngươi trước đó đều bằng vào cái gì ngăn cản đại quân hồn thú? Là hồn kỹ của hồn sư sao? Không phải, chính là hồn đạo khí. Mặc dù có rất nhiều hồn đạo khí đều học viện bên này sản xuất ra, nhưng phần lớn lại ngưng tụ tâm huyết của Đường Môn. Hồn đạo khí vừa rồi đều do nhóm hồn sư đơn giản khống chế. Tiếp theo, liền để ngươi xem một chút thực lực chân chính của hệ hồn đạo chúng ta. Một đối một, hồn đạo sư đối mặt hồn sư chưa hẳn có thể chiếm tiện nghi gì, nhưng mà, trên chiến trường chính là thiên hạ hệ hồn đạo chúng ta. Bằng không mà nói, đế quốc Nhật Nguyệt vì sao cường thế như vậy? Còn không phải bởi vì phương diện hồn đạo khí của bọn hắn tuyệt đối dẫn trước sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.