Chương trước
Chương sau
Hô hấp của Thao Thiết Thần Ngưu rõ ràng trở nên dồn dập mấy phần, Huyền lão tức giận nói:
- Đế Thiên, ngươi coi như muốn vu oan hãm hại, cũng nên tìm điểm lý do đáng tin cậy. Đế Hoàng Thụy Thú Tam Nhãn Kim Nghê sẽ hiến tế vì hồn sư chúng ta? Chuyện này nói ra, chính ngươi tin sao? Ngươi hỏi đám hồn thú Tinh Đấu Đại Sâm Lâm các ngươi tin sao? Đế Hoàng Thụy Thú là nhân vật gì, ngươi so với ta càng rõ ràng hơn. Nó sao có thể hiến tế cho nhân loại?
Đế Thiên lạnh lùng nói:
- Không có chuyện gì là không thể. Thụy Thú trời sinh khai linh trí, trí tuệ không kém gì nhân loại các ngươi. Nàng hiển nhiên bởi vì tò mò, mới tiến vào trong thế giới nhân loại các ngươi. Thụy Thú chính là Thiên Vận thai nghén mà thành, nàng cũng một mực tuân theo vận mệnh mà đi. Trong thế giới nhân loại các ngươi có quá nhiều thứ có thể ô nhiễm nàng. Cũng chính bởi vì ô nhiễm, mới khiến tâm tính của Thụy Thú xuất hiện vấn đề.
- Ngươi không nên nghĩ đến chuyện vứt bỏ trách nhiệm. Trước khi Thụy Thú rời khỏi Tinh Đấu, nhân loại duy nhất mà nàng thấy qua là ngươi và đám học viên của ngươi. Ta nghe Xích Vương nói qua, lúc ấy, một tên học viên của ngươi đã từng cùng nàng tiếp xúc qua. Ta hoàn toàn có thể khẳng định, Thụy Thú lần này xảy ra chuyện, cùng tên học viên đó có quan hệ. Đem hắn giao ra, đại quân của ta có thể không tiến công thành Sử Lai Khắc, nếu không, huyết tẩy Sử Lai Khắc không chừa lại gì.
Nghe Đế Thiên vừa nói như vậy, tâm thái của Huyền lão cũng phát sinh một tia biến hóa. Không hề nghi ngờ, Đế Thiên nói người này, chính là Hoắc Vũ Hạo a! Huyền lão lúc đó chính là người khởi xướng, tự nhiên biết rõ, lúc ấy đúng là lão giúp Hoắc Vũ Hạo thu hoạch một bộ phận Vận Mệnh lực của Tam Nhãn Kim Nghê, mở ra Vận Mệnh Nhãn.
Chẳng lẽ nói, Tam Nhãn Kim Nghê hiến tế là vì Vũ Hạo hay sao? Lại liên tưởng đến gần đây Vũ Hạo mất tích ở đế quốc Nhật Nguyệt. Rất có thể gặp phải nguy hiểm, có lẽ... chuyện này cũng không phải là không có khả năng a! Chỉ là, Tam Nhãn Kim Nghê lúc nào ở cùng với Vũ Hạo? Như thế nào cho tới bây giờ không nghe hắn nói qua.
- Đế Thiên, ta không thể đáp ứng yêu cầu này của ngươi. Đừng nói học viên ngươi muốn tìm lúc này không có ở học viện, cho dù hắn có ở đây, sao ta lại có thể đem học viên của chúng ta giao cho ngươi?
Ngữ khí của Huyền lão trở nên bình thản, lão rất rõ ràng, xem dáng vẻ của Thú Thần Đế Thiên, lần này thú triều trùng kích đã không thể tránh được. Coi như đem Hoắc Vũ Hạo giao cho hắn, Đế Hoàng Thụy Thú chết cũng đủ để kích phát hung tính của đám hung thú này, bọn hắn không công kích Sử Lai Khắc, cũng muốn đi công kích những thành thị khác. Nếu đã như thế, Sử Lai Khắc, việc đáng làm thì phải làm.
Âm thanh của Đế Thiên lập tức trở nên băng lãnh:
- Nói như vậy, ngươi là tình nguyện máu chảy thành sông, cũng không đem tiểu tử đó giao ra sao?"
Huyền lão lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn chiến thì liền chiến. Vinh quang của Sử Lai Khắc không phải thứ ngươi nói chà đạp liền có thể chà đạp!
- Ngươi muốn chết!
Đế Thiên ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, mây đen dâng trào, một tiếng quát lớn từ trong miệng hắn vang lên:
- Giết!
Bên ngoài thành Sử Lai Khắc, đám hồn thú vốn đã dừng bước nghe được một tiếng mệnh lệnh của Đế Thiên, lập tức như núi kêu biển gầm, toàn diện phát động. Trong lúc nhất thời, thân mình đám hồn thú sáng lên các loại ánh sáng, mang theo khí tức tràn ngập điên cuồng, phát khởi công kích về hướng thành Sử Lai Khắc.
- Đế Thiên, ngươi dám!
Huyền lão chợt quát một tiếng, thân thể khổng lồ của Thao Thiết Thần Ngưu phi nước đại trên không trung, chân đạp tường vân màu vàng, một đôi sừng trâu xoắn ốc thẳng đâm thẳng đến Đế Thiên.
Cặp Long dực khổng lồ của Đế Thiên mở ra, mây đen sau lưng hắn dâng lên, há mồm phóng ra một đạo Hắc Viêm khổng lồ có đường kính hơn mười mét thẳng đến Huyền lão.
Đôi sừng trâu của Huyền lão đồng thời lóe sáng, sừng trâu màu đen nhanh chóng trở nên trong suốt, sáng chói, giống như kim cương đúc thành. Hai đạo hào quang kim cương trên không trung ngưng kết thành một tấm màn bảo hộ, đón nhận Hắc Viêm.
Ầm ầm!
Trong lúc nhất thời, mặt đất run rẩy. Dù là bọn hắn chiến đấu ở ngàn mét trên không trung, đột nhiên vừa va chạm cũng khiến mặt đất run rẩy.
Sau khi một kích này, Đế Thiên lơ lửng ở phía xa không dịch chuyển chút nào, còn thế xông của Huyền lão lại bị ngăn cản. Hiển nhiên, so về tu vi, lão và Đế Thiên vẫn còn cách một khoảng.
Trong tròng mắt màu vàng óng khổng lồ của Đế Thiên lộ ra vẻ khinh thường rõ ràng, Long dực khổng lồ dùng sức vỗ về phía Huyền lão.
Lập tức, bầu trời biến thành một vùng tăm tối. Cục diện vốn giằng co giữa mây đen cùng mây vàng vậy mà trong khoảnh khắc này lập tức thay đổi. Mây đen áp đỉnh, tất cả mây vàng trong nháy mắt hoàn toàn bị cắn nuốt. Ngay cả thân thể Huyền lão cũng như thế, mặt đất đồng dạng bị bóng tối bao trùm, vô số tử sắc điện quang lấp lóe trong mây đen. Phần áp lực cực lớn từ trong mây đen như đang đè ép tòa thành hùng vĩ phía dưới.
Chỉ là, bên trong tòa thành Sử Lai Khắc hùng vĩ này, trong lòng quân vệ thành cùng tất cả mọi người của học viện Sử Lai Khắc, lại cảm thấy cực kỳ ngột ngạt.
Thiên hạ đệ nhất hồn thú, đứng đầu Thập Đại Hung Thú, Thần Thú, Kim Nhãn Hắc Long Vương, chủ nhân của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Danh xưng của Đế Thiên thật sự là nhiều lắm.
Lần này, Đế Hoàng Thụy Thú Tam Nhãn Kim Nghê chết, rốt cục khiến vị Đại Năng này hoàn toàn tức giận, vừa ra tay, lập tức không giữ lại chút nào.
Từng tiếng sấm rền không ngừng từ không trung truyền đến, nhưng mà, bầu trời vẫn là một vùng tăm tối. Cho dù là học viên niên cấp thấp nhất ngoại viện, cũng có thể từ uy thế dạng này thấy được Huyền lão đang ở thế yếu tuyệt đối.
Thực tế cũng chính là như thế. Đế Thiên không chỉ là đương kim hồn thú mạnh nhất Đấu La Đại Lục, thậm chí cũng có thể là cường giả mạnh nhất toàn bộ Đấu La Đại Lục. Cho dù là Hắc Ám Thánh Long, Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao ở chỗ này, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Đế Thiên! Mặc dù lão là Cực Hạn Đấu La. Nhưng mà, bản thân vũ hồn Hắc Ám Thánh Long có nguồn gốc từ Hắc Long nhất tộc, luận huyết mạch thuần khiết, lại thế nào có khả năng cùng Đế Thiên so sánh nổi đây?
Lúc trước, Quang Minh Thánh Long, Long Thần Đấu La Mục Ân đối kháng với Đế Thiên, còn có thể bằng vào thuộc tính tương khắc có chỗ khắc chế với hắn, cho nên chỉ kém một bậc, nhưng nếu như đổi lại Long Tiêu Dao, chỉ sợ tình huống còn không bằng Mục lão trước mắt. Nói về chưởng khống hắc ám, lão nhất định sẽ bị khắc chế hoàn toàn.
Nếu như Huyền lão ngăn không được Đế Thiên, phải vẫn lạc trong chiến đấu. Trong toàn bộ thành Sử Lai Khắc, còn có ai có thể đỡ nổi vị đệ nhất cường giả đương thời đây? Thành Sử Lai Khắc, chẳng lẽ sẽ phải bị san thành bình địa sao?
- Các ngươi đều đang nhìn cái gì? Tất cả mọi người hảo hảo chuẩn bị phòng ngự. Trận địa Hồn đạo khí thứ nhất chuẩn bị phát xạ. Tất cả hồn sư vào vị trí, nghe ta chỉ huy.
Thời Gian Đấu La Thì Hưng gầm thét lên tiếng, âm thanh cường hãn của hắn rốt cục đem đại đa số người từ trong sự ngột ngạt kéo lại.
Trong chiến tranh, sĩ khí vĩnh viễn là thứ cực kỳ trọng yếu. Có sĩ khí, tức là có tín niệm thắng lợi. Không có sĩ khí, cho dù là thiên quân vạn mã cũng chưa chắc có thể chống lại địch nhân.
Quân vệ thành Sử Lai Khắc cho tới bây giờ cũng không thiếu khuyết sĩ khí. Bởi vì, trên người bọn hắn có các đời Sử Lai Khắc lưu lại vinh quang. Phần vinh quang này chính là dũng khí lớn nhất của bọn hắn.
Mặc dù gặp phải quân đoàn số lượng hàng trăm ngàn hồn thú cường đại, mặc dù trên bầu trời, Thao Thiết Đấu La chiến cùng Thần Thú rõ ràng rơi xuống hạ phong. Nhưng mà, dưới sự chỉ huy của Thì Hưng, ánh mắt của quân vệ thành Sử Lai Khắc rất nhanh liền trở nên kiên định mà sắc bén.
Trận chiến này không thể thua, thua lập tức mang ý nghĩa tử vong. Đây là chiến tranh giữa người và hồn thú, trên chiến trường căn bản không có hai chữ đầu hàng.
Không cần bất luận kẻ nào giải thích, tất cả mọi người đều hiểu được, một trận chiến này nhất định phải tử chiến đến cùng. Chỉ có đánh lui hồn thú, bảo trụ thành Sử Lai Khắc, mới có thể cầu sống trong chỗ chết.
Từng nhóm hồn sư khống chế trọng pháo nhanh chóng vào vị trí, họng pháo kim loại nhắm ngay ngoại thành.
Bởi vì bản thân tường thành Nam đối diện với phương hướng Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, cho nên trên tường thành cũng bố trí phòng ngự mạnh nhất.
Từng khẩu Chư Cát Thần Nỗ Pháo đến từ Đường Môn, lúc này đã toàn bộ lắp đặt thành công. Trên mỗi một khẩu trọng pháo đều phụ thêm bốn Bình Sữa Kín.
Cái này chỉ có Chư Cát Thần Nỗ Pháo trên thành Sử Lai Khắc mới được phối trí như vậy. Chi phí cũng muốn cao gần gấp đôi so với những kiện Đường Môn bán cho đế quốc Tinh La, đế quốc Thiên Hồn. Hơn nữa, Đường Môn vì thành Sử Lai Khắc chế tác hồn đạo khí phòng ngự, cũng chỉ thu lấy phí tổn mà thôi.
Trên tường thành Nam hết thảy có ba mươi hai kiện Chư Cát Thần Nỗ Pháo xếp thành một hàng, thanh thế to lớn. Những kiện Chư Cát Thần Nỗ Pháo này đều là hồn đạo khí cấp sáu.
Chi phí cao, uy lực và sức chiến đấu liên tục tự nhiên cũng liền phải lớn hơn hơn nhiều.
Các học viên đến từ nội viện Sử Lai Khắc, dưới sự chỉ huy của chư vị trưởng lão, đã nhanh chóng phân tán đến các nơi trên đầu tường.
Mặc dù học viện cũng không tham dự qua lần phòng ngự thú triều trước đây, nhưng đối với phương thức chiến đấu của thú triều, vẫn có thể thông qua lần trước chiến đấu, tổng kết được nhiều kinh nghiệm, giáo huấn.
Nhưng mà, tất cả chiến lực của thành Sử Lai Khắc cộng lại, cũng xa xa không cách nào cùng Tinh Đấu Đại Sâm Lâm so sánh. Bọn hắn duy nhất có thể dựa vào chính là tường thành kiên cố, cùng với vạn năm tích lũy của học viện Sử Lai Khắc. Bởi vậy, thành tuyệt đối không thể phá. Thành vừa vỡ, hết thảy cũng đều xong.
Mà phương thức chiến đấu của hồn thú vĩnh viễn khác với nhân loại. Đối với hồn thú thông thường mà nói, bọn nó có trí tuệ thấp, sẽ chỉ đấu đá lung tung, căn bản không có cách chấp hành mệnh lệnh phức tạp. Mà đối với đám cao giai hung thú mà nói, bọn hắn mặc dù có trí tuệ không kém nhân loại. Nhưng trời sinh tính cao ngạo, càng không muốn đi thi triển cái gì mưu kế. Trong lòng bọn hắn, hồn thú Tinh Đấu Đại Sâm Lâm là vô địch. Bởi vậy, bọn chúng phương thức chiến đấu rất đơn giản, chính diện công thành.
Đây cũng là sau khi lần thú triều trước, học viện Sử Lai Khắc tổng kết ra một điểm trọng yếu nhất nhằm vào hồn thú chiến đấu.
Tường thành Nam của hành Sử Lai Khắc cũng không có cửa thành. Chính là vì phòng ngự hồn thú tiến công chính diện. Nhiều năm qua, tường thành không ngừng gia cố càng cao, càng dày. Mặt ngoài tường thành càng dùng rất nhiều chất liệu và phương thức đặc thù tiến hành chế tạo. Cho dù là hồn thú cấp bậc vạn năm, muốn trực tiếp phá hoại tường thành, cũng cần thời gian rất dài mới có thể làm được.
Trừ cái đó ra, thành Sử Lai Khắc còn có rất nhiều ưu thế của mình, tại thời điểm đối mặt thú triều, bọn hắn sẽ không bao giờ có chỗ giữ lại.
- Chư Cát Thần Nỗ Pháo, đợt thứ nhất, phóng!
Thì Hưng hét lớn một tiếng.
Trong thời gian ngắn ngủi này, thú triều mãnh liệt đã vọt tới trong phạm vi cách thành Sử Lai Khắc không đến ba cây số. Khoảng cách càng gần, càng có thể nhìn thấy số lượng hồn thú khủng bố.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.