Chương trước
Chương sau
Đạo ngân quang này chính là một cái ngân sắc tinh thể, bên trong có linh hồn ba động cực kỳ dồi dào.
Với độ sắc bén của Ám Kim Khủng Trảo vậy mà cũng không cách nào trực tiếp đem nó phá vỡ, mà linh hồn lực cường thịnh lập tức thu liễm vào bên trong. Ngân sắc tinh thể lóe ra một vầng sáng.
Quá cứng! Tay trái của Hoắc Vũ Hạo cầm lấy Hoàng Kim Long Thương đâm vào ngân sắc tinh thể, vậy mà cũng không cách nào đem nó rung chuyển. Phía trên ngân sắc tinh thể có một tầng linh hồn bích lũy cường đại.
Nhìn như vậy, thanh đao Sinh Linh Thủ Vọng am hiểu nhất là cắn nuốt sinh mệnh lực tựa hồ cũng không có cách nào. Bất quá, linh hồn căn nguyên của ngươi núp ở bên trong, thật tưởng rằng ta không có biện pháp sao?
Không phải Hoắc Vũ Hạo muốn đuổi tận giết tuyệt, mặc dù bản thể của Tà Nhãn Bạo Quân hắn bị đánh chết, nhưng cũng không có hồn hoàn xuất hiện, nghĩa là, nó cũng không phải thật chết đi. Mà hiện tại Hoắc Vũ Hạo rất cần đến hồn hoàn thứ bảy này. Hơn nữa đối phương lại chủ động tới đuổi giết hắn, về mặt tâm lý, hắn căn bản không thấy có gì không ổn.
Đối phó với linh hồn, chỉ sợ trên thế gian không có người nào có biện pháp tốt hơn Hoắc Vũ Hạo. Chú ngữ không lưu loát vang lên, một ngọn lửa trắng tinh dần thành hình ở trước mặt hắn.
Ngọn lửa này tựa hồ không có nhiệt độ nhưng lại dần dần ngưng thực. Nhưng mà, ngân sắc tinh thể trước đó ngay cả Ám Kim Khủng Trảo và Hoàng Kim Long Thương cũng không sợ, sau khi ngọn lửa này xuất hiện, lại kịch liệt lóe sáng. Âm thanh tức hổn hển của Tà Nhãn Bạo Quân vang lên.
- Ngươi dám giết ta thì ngươi nhất định phải chết. Phụ thân sẽ vì ta báo thù, sẽ vì ta báo thù! Nhưng nếu ngươi thả ta, ta cam đoan để ngươi bình an rời khỏi đây. Không muốn, không muốn a!
Hoắc Vũ Hạo giống như căn bản không nghe thấy thanh âm của nó, Ám Kim Khủng Trảo áp chế ngân sắc tinh thể trước người, bạch sắc hỏa diễm lập tức nhẹ nhàng rơi xuống.
Bạch ngân sắc tinh thể bị ngọn lửa không chút nào thu hút này nhiễm phải, lập tức phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết vô cùng. Tinh thể cứng rắn tan rã như băng tuyết, mà khí lưu màu bạc bên trong lại không thể thoát ly từ bạch sắc hỏa diễm. Hoàn toàn bị bạch sắc hỏa diễm bao trùm, thiêu đốt.
Đây chính là Tịnh Hóa Chi Hỏa, chuyên môn dùng để tịnh hóa linh hồn. Sinh mệnh sau khi chết thì linh hồn sẽ bay lên, nếu như không tự mình tán đi, rất có thể sẽ hình thành Oán Linh. Tịnh Hóa Chi Hỏa đối phó Oán Linh thật sự quả thật như đúng bệnh hốt thuốc. Bất luận là linh hồn cấp bậc gì gặp được nó, chính là gặp khắc tinh tuyệt đối.
Trên Đấu La Đại Lục, người có thể trực tiếp phóng ra Tịnh Hóa Chi Hỏa, chỉ sợ cũng chỉ có Hoắc Vũ Hạo. Hơn nữa, cho dù là hắn, cũng phải sau khi tinh thần lực tăng lên tới cảnh giới Hữu Hình Hữu Chất, mới có thể trong thời gian ngắn ngủi như thế tạo thành Tịnh Hóa Chi Hỏa.
Rốt cục sau khi ngân sắc tinh thể triệt để tan chảy, một vòng hồn hoàn đỏ như máu theo đó hiện lên. Nhìn vào ánh sáng của hồn hoàn này, Hoắc Vũ Hạo đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó mím chặt bờ môi.
Hắn cũng không nóng lòng đi hấp thu hồn hoàn này, mà dùng Hoàng Kim Long Thương tìm kiếm một chút trong thi thể Tà Nhãn Bạo Quân. Rất nhanh, hắn đã tìm được một cái ngân sắc đầu lâu tinh xảo.
Giống như Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Bích Đế Hoàng Hạt đã nói, Tà Nhãn Bạo Quân chỉ cần rớt ra hồn cốt, cơ hồ khẳng định sẽ là hồn cốt đầu lâu. Bởi vì thân thể của bọn nó tương đương với chỉ có có cái đầu mà thôi.
Trong lúc Hoắc Vũ Hạo chuẩn bị đem hồn cốt đầu lâu thu lấy, lưu lại cho đồng bạn. Đột nhiên Vận Mệnh Nhãn trên trán hắn sáng lên. Một đạo hồng kim sắc ánh sáng phun ra, rơi thẳng vào ngân sắc đầu lâu.
Lập tức, ngân sắc đầu lâu bị biến thành hồng kim sắc, sau đó bay về hướng Vận Mệnh Nhãn, trong quá trình phi hành, thể tích cũng kịch liệt thu nhỏ lại.
Chuyện này. . .
Mi tâm chợt cảm thấy mát lạnh, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy một cỗ tinh thần lực cường thịnh lập tức tràn vào Tinh Thần Hải của bản thân. Ngay sau đó, luồng tinh thần lực này liền bị một cỗ tồn tại càng bá đạo hơn trực tiếp bao bọc.
Còn sau đó? Sau đó liền không còn cảm giác gì nữa.
Sắc mặt của Hoắc Vũ Hạo lập tức trở nên cổ quái, cảm giác vừa rồi giống như hồn cốt đầu lâu của Tà Nhãn Bạo Quân bị Vận Mệnh Nhãn trực tiếp ăn mất.
Không, không phải là bị Vận Mệnh Nhãn ăn, hẳn là bị hồn cốt đầu lâu Tam Nhãn Kim Nghê của Thu Nhi ăn a?
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên nhớ lại ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy Thu Nhi, đúng hơn là thấy Tam Nhãn Kim Nghê. Khi đó, nàng tựa hồ dùng tủy não hồn thú làm thức ăn. Hiện tại nàng biến thành hồn cốt đầu lâu, cũng là muốn ăn hồn cốt đầu lâu sao? Một khi ăn xong, sẽ có biến hóa gì? Thu Nhi, chẳng lẽ ngươi còn lưu lại ý thức sao?
Vừa nghĩ tới Vương Thu Nhi có khả năng lưu lại ý thức, trong lòng Hoắc Vũ Hạo lập tức nóng lên.
Bất quá, không chờ hắn đi cảm thụ hồn cốt đầu lâu của bản thân, trong đầu lập tức vang lên âm thanh của Thiên Mộng Băng Tằm.
- Nơi đây không nên ở lâu, nhanh hấp thu hồn hoàn rồi rời đi.
Đúng a! Nơi này là sâu trong Tà Ma Sâm Lâm, lại không có người ở bên cạnh hộ pháp, quả thực không phải nơi để ở lâu.
Nghĩ tới đây, cổ tay phải của Hoắc Vũ Hạo lật qua một cái, một kiện hồn đạo khí tinh xảo xuất hiện trong bàn tay hắn.
Bản thân kiện hồn đạo khí này có màu đỏ như máu, tựa hồ dùng một loại tinh thể đặc thù điêu khắc mà thành, bên trên có vô số hoa văn phức tạp.
Hoắc Vũ Hạo nhấn một chút trên đó, lập tức, toàn bộ hồn đạo khí hình tròn sáng lên, từng vòng gợn sóng màu đỏ khuếch tán ra ngoài.
Rất nhanh liền chạm tới huyết sắc hồn hoàn lơ lửng giữa không trung.
Gợn sóng màu đỏ giống phát hiện mục tiêu, lập tức ngừng lại, quấn quanh hồn hoàn. Nói cũng kỳ quái, huyết sắc hồn hoàn vốn vô hình vô chất lại bị gợn sóng màu đỏ dẫn dắt, dung nhập về hướng của hồn đạo khí. Rất nhanh, liền bị kiện hồn đạo khí tinh xảo đó hấp thu.
Quả nhiên dùng được a! Hiên lão sư quả thật là thiên tài trong thiên tài.
Trong lòng Hoắc Vũ Hạo âm thầm cảm thán một câu, sau đó mới phóng người lên, bay về phương xa.
Hồn đạo khí mà hắn vừa rồi sử dụng tên là Hồn Hoàn Trữ Tồn Khí. Đừng thấy thể tích không lớn, nhưng tài liệu được sử dụng lại cực kỳ hi hữu. Vẫn là lần trước Hoắc Vũ Hạo từ Minh Đô mang về tài liệu, nhờ Hiên Tử Văn chuyên môn vì hắn chế tạo kiện hồn đạo khí này. Mà cấp bậc của nó chính là cấp tám! Có thể thông qua một loại dao động đặc thù của kim loại của bản thân, được pháp trận hạch tâm dẫn dắt, tạm thời chứa đựng hồn hoàn. Nhiều nhất có thể đồng thời chứa đựng chín vòng hồn hoàn. Duy trì hồn hoàn không tiêu tán trong vòng một tuần.
Phí tổn của món đồ chơi này thật sự là quá đắt, chính là thành quả mà Hiên Tử Văn nghiên cứu ra được. Lúc trước, hắn chính là nhờ vào thành quả này mà nhất cử trở thành thủ tịch nghiên cứu viên của Minh Đức Đường. Đáng tiếc, thứ này cần tài liệu quá mức trân quý, hơn nữa bản thân nó là hồn đạo khí cấp tám lại khiến cho việc chế tác cực kỳ khó khăn. Mặc dù thực dụng, nhưng ở trong mắt rất nhiều người, xem ra, giữa tác dụng và phí tổn đắt đỏ của nó so sánh thì vẫn còn kém quá xa. Bởi vậy, nghiên cứu của Hiên Tử Văn mặc dù được công nhận, nhưng cũng không được đế quốc Nhật Nguyệt phổ biến rộng rãi, mà trên thực tế cũng phổ biến không được.
Nhanh chóng tiến về phía trước, trong lúc cả thể xác và tinh thần của Hoắc Vũ Hạo dần dần buông lỏng. Bỗng nhiên, một cỗ cảm giác nguy cơ khó nói lên lời từ phía sau chậm rãi truyền đến.
Một thanh âm cứng rắn, lại tràn đầy phẫn nộ, phảng phất vang lên ở mỗi một nơi hẻo lánh trong Tà Ma Sâm Lâm.
- Là ai, là ai đã giết con ta. Là ai!
Âm thanh này hoàn toàn là ý niệm do tinh thần lực phát ra, vô luận là nhân loại hay là hồn thú đều có thể rõ ràng cảm nhận được phần phẫn nộ, cùng tinh thần lực khủng bố không gì sánh kịp.
Hơn một phần ba diện tích không gian Tà Ma Sâm Lâm đều vặn vẹo. Nhưng lại không có thương tổn bất kỳ thực vật nào.
Không biết có bao nhiêu hồn thú tại thời khắc này thống khổ che đầu, ngã xuống đất không dậy nổi.
Thân thể của Hoắc Vũ Hạo cũng rõ ràng trì trệ một chút, trong lòng lấy làm kinh ngạc.
Vừa rồi nghe Tà Nhãn Bạo Quân nói phụ thân của nó sẽ vì nó báo thù, Hoắc Vũ Hạo còn lơ đễnh. Cho rằng nó chỉ là uy hiếp suông. Một con hồn thú mười vạn năm bị thua thiệt còn gọi ba ba, quả thực là quá buồn cười.
Nhưng mà, từ sau khi hắn tỉnh táo lại khi chiến đấu kết thúc, lại thêm một tiếng rống phẫn nộ này, hắn đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Có thể trở thành phụ thân của hồn thú mười vạn năm, hơn nữa còn là phụ thân của Tà Nhãn Bạo Quân. Trong Tà Ma Sâm Lâm cũng không phải là không thể có a!
Với niên kỷ và tu vi của vị đó, không phải có thể sao?
Trên thực tế, vận khí của Hoắc Vũ Hạo quả thật rất tốt. Từ thu hoạch hồn hoàn nhìn lại, không có hồn thú nào so với đầu hồn thú hắn vừa mới dốc hết toàn lực đánh chết càng thêm thích hợp. Mà vận khí này lại tốt đến mức có chút nghịch thiên. Đầu hồn thú vừa bị hắn đánh chết, chính là đứa con ít của Chúa Tể chân chính của Tà Ma Sâm Lâm, đệ nhất hung thú của đế quốc Nhật Nguyệt, đệ nhị hung thú trên toàn đại lục, Tà Nhãn Bạo Quân Chúa Tể có danh xưng Tà Đế.
Mặc dù Hoắc Vũ Hạo chặn không cho linh hồn căn nguyên của Tà Nhãn Bạo Quân tu vi mười vạn năm thoát đi. Nhưng mà, với tinh thần lực khủng bố của Tà Đế, hắn cùng mỗi hài tử của bản thân đều có liên hệ tinh thần trực tiếp. Vừa rồi Tà Nhãn Bạo Quân bị Hoắc Vũ Hạo đánh giết, linh hồn căn nguyên của nó tự nhiên bị diệt. Tà Đế mặc dù đang ngủ say, nhưng khí tức hài tử của mình đột nhiên biến mất, nó lại có thể nào không bị bừng tỉnh? Lúc này mới có tiếng rống giận phẫn nộ vang lên.
Sau khi đoán được chủ nhân của âm thanh khủng bố, Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy nổi hết cả da đầu, tốc độ cũng không dám tiếp tục có chỗ giữ lại. Toàn diện thôi động, liều mạng chạy như bay về phía trước.
Mà lúc này, bởi vì bị một tiếng gầm thét của Tà Đế hù dọa, ngược lại không có bất kỳ hồn thú nào dám đến chặn đường hắn.
Trong lòng Hoắc Vũ Hạo có chút run rẩy, hắn cũng không biết nguyên nhân vì sao vận khí của bản thân trong khoảng thời gian gần đây lại kém như thế, cho dù sau khi được Thu Nhi, Đế Hoàng Thụy Thú, hồn thú mang điềm lành hiến tế, vẫn như cũ xui xẻo như vậy.
Bất quá, hiện tại hiển nhiên không phải thời điểm oán trời trách đất. Hắn vừa liều mạng phi nước đại, vừa đem tinh thần lực của mình toàn diện phóng thích, Mô Phỏng, Tinh Thần Triền Nhiễu, tất cả đều phóng thích đến cực hạn, che dấu thân thể bản thân. Hắn hiện tại chỉ hi vọng, Tà Đế thức tỉnh cần một khoảng thời gian, hơn nữa không có cách nào lập tức tỏa định bản thân hắn.
Thực tế chứng minh, ý nghĩ thì tốt đẹp, nhưng thực tế lại tàn khốc.
Chỗ sâu nhất trong Tà Ma Sâm Lâm, một đạo hồng sắc quang trụ khổng lồ đột nhiên phóng lên tận trời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.