Chương trước
Chương sau
Từ Thiên Nhiên hai mắt híp lại, lãnh quang lấp lóe:
- Hắn vậy mà trở lại cứu người? Chẳng lẽ, ban đầu ở trong sơn cốc Tây Sơn, hắn cũng chưa chết? Từ cái địa phương quái lạ đó còn sống đi ra sao? Vương đoàn trưởng, ngươi đứng lên đi. Ngươi chỉ phụ trách cứu viện, lúc ngươi đến nơi thì đại cục đã định, chuyện lần này không có quan hệ gì với ngươi.
- Vâng, tạ Bệ hạ.
Vương Dịch Hành đứng lên, sau đó đứng qua một bên.
Từ Thiên Nhiên hiện tại quả thực rất phẫn nộ, hắn hận không thể đem ba tên đoàn trưởng trước mắt đều giết cho hả giận. Nhưng mà, lý trí khiến hắn khắc chế phần kích động này. Bất luận như thế nào, ba vị đoàn trưởng này đều là hồn đạo sư cao giai, nhất là Vương Dịch Hành lại là hồn đạo sư cấp chín a!
Hồn đạo sư cấp chín, cho dù là đối với đế quốc Nhật Nguyệt quá mức thừa thãi hồn đạo sư mà nói, cũng là tồn tại mang tính chất chiến lược.
Vương Dịch Hành thống soái quân đoàn hồn đạo sư Tà Quân chính là một ngón tay của Hộ Quốc Chi Thủ. Bản thân lại càng là Phong Hào Đấu La, phong hào Cuồng Ngưu.
Cuồng Ngưu Đấu La Vương Dịch Hành, trong giới hồn đạo sư cũng là một tồn tại tiếng tăm lừng lẫy.
Về phần hai gã đoàn trưởng khác cũng đều là hồn đạo sư cấp tám, Từ Thiên Nhiên vô luận như thế nào cũng không nỡ giết bỏ bọn hắn. Nhưng tự nhiên vẫn muốn để bọn hắn quỳ nhiều một lúc.
Không lâu sau đó, giáo chủ của Thánh Linh Giáo toàn thân áo đen, cũng chính là quốc sư của đế quốc Nhật Nguyệt đến. Mã Tiểu Đào đã từng đem tên của hắn nói cho Hoắc Vũ Hạo, hắn gọi là Chung Ly Ô, nhất đại giáo chủ của Thánh Linh Giáo, còn là hậu nhân của tà hồn sư Diệp Tịch Thủy đã từng khốn nhiễu hắc bạch song Thánh Long.
Chung Ly Ô cũng không phải tới một mình, đồng thời theo hắn đến đây còn có tam trưởng lão và tứ trưởng lão.
Hôm qua, sau khi Mã Tiểu Đào điên cuồng đuổi theo, rất nhanh liền mất đi tung tích, sau đó cũng không có trở về. Tam trưởng lão và tứ trưởng lão rơi vào đường cùng, đành phải đi đến Minh Đô. Cũng trước tiên đem tin tức nói cho Chung Ly Ô.
Chung Ly Ô biết, Từ Thiên Nhiên nhất định sẽ tìm hắn, cho nên, dứt khoát trực tiếp đem hai vị trưởng lão mang tới. Đương nhiên, còn có Chung Ly tam huynh đệ cũng cùng đi.
Nhìn thấy Từ Thiên Nhiên, giáo chủ Thánh Linh Giáo Chung Ly Ô cũng chỉ khẽ vuốt cằm thăm hỏi.
Sắc mặt của Từ Thiên Nhiên hòa hoãn mấy phần, lên tiếng:
- Quốc sư, mời ngồi.
Chung Ly Ô ngồi xuống ngay bên cạnh Từ Thiên Nhiên không đợi hắn đặt câu hỏi, lập tức chủ động nói ra:
- Bệ hạ, sự tình này bổn tọa đã biết. Chuyện đột nhiên xảy ra cũng có chút kỳ quặc. Ta để cho bọn thủ hạ nói với ngài rõ ràng trước.
Dứt lời, hắn hướng mấy tên thuộc hạ phất tay.
Ngay sau đó, do tam trưởng lão, tứ trưởng lão nói chính, lại thêm Chung Ly tam huynh đệ đứng bên cạnh bổ sung, đem tất cả tình huống bọn hắn biết được đều nói qua kỹ càng.
Nghe xong bọn hắn nói xong, Từ Thiên Nhiên hai mắt híp lại, lên tiếng:
- Như vậy, độc tính trên người con tin bị người ta giải trừ. Nhưng mà, quốc sư, ta nhớ ngươi nói cho ta biết, giải dược của kịch độc Diệt Hồn Tán chỉ có ngươi mới có a. Lại có người có thể nghiên cứu ra giải dược? Còn có, Nhật Thăng Thành phòng ngự sâm nghiêm như thế, những người này làm thế nào trà trộn vào thành, đồng thời tìm tới địa điểm thủy lao? Bọn hắn có kế hoạch kỹ càng chu đáo. Thậm chí từ trong Nhật Thăng Thành phát xạ lượng lớn vũ khí hồn đạo tiến hành công kích. Thậm chí hồn đạo khí không mang đi được cũng đều hủy đi. Toàn bộ quá trình phân công rõ ràng, dùng lực lượng cực mạnh chấp hành, cứu viện thành công con tin ra ngoài.
- Không nói đến sức chiến đấu của những người này, chỉ riêng tâm cơ cũng đủ để làm người ta giật mình. Hơn nữa, để cho ta tức giận là, bọn hắn đem nhiều hồn đạo khí như vậy, còn bao gồm cả Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp tám, đều lắp đặt trong Nhật Thăng Thành, vậy mà cũng không có binh lính tuần tra nào phát hiện. Xem ra, Minh Đô nếu cũng bị người ta an bài hồn đạo pháo đạn, có phải hay không ta cũng sẽ tùy thời bị tạc chết?
Nói đến đây, Từ Thiên Nhiên lúc trước đã áp chế xuống sát khí lập tức lần nữa lan tràn, hai tên đoàn trưởng quỳ gối phía dưới cũng không khỏi cảm thấy toát mồ hôi.
- Bệ hạ bớt giận.
Quốc sư Chung Ly Ô trầm giọng nói:
- Chuyện này đúng là vượt quá dự liệu của chúng ta. Phần lớn cường giả của tam quốc Đấu La Đại Lục đều bị chúng ta theo dõi. Có thể lẻn vào đế quốc, đồng thời tiến hành hành động cứu viện bậc này, đồng thời mang đi tất cả mọi người, đây cũng không phải là chuyện một hai người có thể hoàn thành. Sau lưng nhất định có tài lực, vật lực và nhân lực khổng lồ chèo chống. Nhân lực của bọn họ đến từ phương nào? Sau khi nhận được tin tức, hiện tại chúng ta đã phái ra hai quân đoàn hồn đạo sư cấp Thú Vương đuổi bắt. Dựa theo manh mối, bọn hắn hẳn là đi tới bờ biển. Sau khi có tin tức cụ thể truyền về, ta sẽ để cho Tiểu Phượng mang theo tinh nhuệ của bản giáo phối hợp với người của quân đoàn hồn đạo sư truy kích. Quan trọng là phải đuổi kịp trước khi bọn hắn thoát khỏi quốc cảnh.
Từ Thiên Nhiên nhẹ gật đầu, lên tiếng:
- Mất bò mới lo làm chuồng sao, cũng được. Hy vọng có thể chặn đường bọn hắn.
- Báo! Bệ hạ, tin tức khẩn cấp từ biên cảnh.
Một tên thị vệ ở ngoài điện quỳ xuống, cung kính bẩm báo.
- Đưa tới.
Tâm tình của Từ Thiên Nhiên lúc này rất kém, thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, biên cảnh lại xảy ra chuyện rồi sao?
Rất nhanh, một phong mật tín giao đến tay hắn.
Sau một lát, Từ Thiên Nhiên sắc mặt tái xanh, một bàn tay đập nát chiếc bàn bên cạnh.
- Biên cảnh truyền đến tin tức, tất cả cường giả của học viện Sử Lai Khắc đều mất tích, đồng thời mất tích, còn có hơn ba mươi cường giả Hồn Đấu La trở lên được chúng ta giám sát trong đế quốc Tinh La, đế quốc Thiên Hồn, đế quốc Đấu Linh. Không cần hỏi, những người này nhất định đều đi tiếp ứng con tin.
Nghe hắn vừa nói như vậy, giáo chủ Thánh Linh Giáo cũng trầm mặc, kế hoạch này quá hoàn hảo. Không lưu lại bất cứ cơ hội nào cho bọn hắn.
Từ Thiên Nhiên tức giận nói:
- Trước đó cũng không có cường giả mất tích! Mà trước đó con tin đã được cứu đi. Rốt cuộc là ai đã cứu đi con tin? Chẳng lẽ là tiểu nhân vật tầm thường sao? Quốc sư, Thánh Linh Giáo các ngươi xem ra thật sự cần chỉnh đốn bản thân một chút.
Mặc dù trong giọng nói của hắn đã lưu lại một đường, nhưng dưới cơn thịnh nộ, ngay cả giáo chủ Thánh Linh Giáo luôn luôn được hắn tôn kính cũng bị hỏi khó
Chung Ly Ô cũng rất phẫn nộ, đứng lên, trầm giọng nói:
- Ta sẽ cho Bệ hạ một cái công đạo.
Nói xong, hắn chuyển hướng tam trưởng lão, tứ trưởng lão, còn có Chung Ly tam huynh đệ.
- Ngón cái chân phải.
Âm thanh của Chung Ly Ô bình tĩnh nhưng tràn đầy lạnh lẽo.
Huyết quang bắn ra, từng ngón chân cái phân biệt bị bản thân năm người Thánh Linh Giáo cắt ra, ném xuống đất. Máu tươi lập tức nhuộm đỏ mặt đất. Đây là hai vị tà hồn sư Phong Hào Đấu La và ba vị tà hồn sư cấp bậc Hồn Đấu La a! Chỉ bằng một câu của Chung Ly Ô, bọn hắn lập tức không thể không tự tàn thân thể.
Chung Ly Ô chậm rãi đi về phía trước, đi đến hai tên hồn đạo sư quỳ trên mặt đất trước mặt:
- Phòng ngự bất lợi, bị địch nhân tùy ý điều động, tập trung đông đảo tài nguyên, lại thả địch nhân vào thành. Hai người các ngươi không thể đổ cho người khác.
Hai tên hồn đạo sư nghe âm thanh âm lãnh của hắn, không khỏi tự mình ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, theo bản năng nhìn về phía Từ Thiên Nhiên. Một người trong đó càng nhịn không được kêu lên:
- Bệ hạ. . .
Không đợi Từ Thiên Nhiên mở miệng, Chung Ly Ô đã động thủ, hai cái cốt trảo đen như mực không biết từ địa phương nào nhô ra, lập tức chộp vào đỉnh đầu hai tên hồn đạo sư cấp tám. Khí tức cường đại từ trên người Chung Ly Ô bắn ra, đơn giản áp chế bọn hắn không cách nào phản kháng.
Hai vị hồn đạo sư này mặc dù có tu vi Hồn Đấu La, nhưng trước khi đến đây gặp Từ Thiên Nhiên, tất cả hồn đạo khí trên người đều bị thu lấy. Mà hồn đạo sư dưới tình huống không có hồn đạo khí, liền vô pháp so sánh với hồn sư cùng cấp bậc, chớ nói chi là đối mặt với vị tà hồn sư Chung Ly Ô có thực lực cường đại đến mức này.
Hai người thậm chí không rên được một tiếng, lập tức ngã lăn trên mặt đất, hai cái đầu thất hồn lạc phách cứ thế mà bị rút ra. Khí lưu màu đen tản ra trên tay Chung Ly Ô bị áp súc thành hai đoàn bạch quang lấp lóe rồi biến mất không thấy gì nữa.
Chung Ly Ô lúc này mới xoay người, hướng Từ Thiên Nhiên lên tiếng:
- Bệ hạ, việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể mau chóng tìm phương pháp ứng đối. Đợi sau khi người của bản giáo truy kích trở về, ta sẽ nhanh chóng đem tin tức truyền tới. Người cũng nên sớm làm ra dự định. Chiến tranh chỉ sợ là không thể tránh khỏi. Cáo từ.
Nói xong câu đó, hắn quay người rời đi. Mặt khác năm người tà hồn sư còn lại cũng đều cố nén đau nhức kịch liệt, đi theo Chung Ly Ô.
Từ Thiên Nhiên xanh mặt, hô hấp rõ ràng càng nặng nề hơn nhiều so với bình thường. Nhìn vào hai cỗ thi thể trên mặt đất, song quyền của hắn nắm thật chặt.
- Quá làm càn, Bệ hạ, hắn thật sự quá làm càn.
Cuồng Ngưu Đấu La Vương Dịch Hành nhịn không được mà gầm thét.
Hai tên hồn đạo sư cấp tám mặc dù không phải là thuộc hạ của hắn, nhưng dù sao cũng cùng một hệ. Vậy mà liền bị giáo chủ của Thánh Linh Giáo giết ngay trước mặt Từ Thiên Nhiên, làm hắn không khỏi có chút cảm giác thỏ chết cáo khóc.
Từ Thiên Nhiên hừ lạnh một tiếng, nói:
- Vương đoàn trưởng xuống dưới nghỉ ngơi đi.
- Bệ hạ. . .
- Đi xuống!
Từ Thiên Nhiên trừng mắt hét lớn, sát cơ mãnh liệt lập tức tràn ngập toàn bộ đại điện.
- Vâng.
Vương Dịch Hành cưỡng chế lửa giận cùng sợ hãi trong nội tâm, cung kính đáp ứng một tiếng, quay người rời đi.
Lập tức có nội thị đi vào, đem hai cỗ thi thể dìu ra ngoài.
Từ Thiên Nhiên thản nhiên nói:
- Coi như hai người bọn họ hi sinh vì nhiệm vụ, hậu táng. Trợ cấp hậu hĩnh cho người nhà.
Lúc này cảm xúc của Quất Tử đã bình tĩnh lại, nàng đã đem phần lo âu và bi thương ẩn dấu tại đáy lòng. Nàng luôn luôn giữ vững lý trí, nàng rất rõ ràng, sau khi Hoắc Vũ Hạo thiêu đốt tinh thần lực, nếu như không có gặp gỡ hoặc là thủ đoạn nào khác, chỉ sợ rằng đã chết. Nhưng nàng đối với Hoắc Vũ Hạo lại có một loại tự tin mù quáng, nàng ở trong lòng tự nhủ bản thân, gia hỏa am hiểu sáng tạo kỳ tích tuyệt đối sẽ không dễ dàng chết. Hắn nhất định còn sống, nhất định!
Quất Tử đứng lên, đi đến sau lưng Từ Thiên Nhiên, nhẹ nhàng vì hắn xoa bóp bả vai bởi vì phẫn nộ mà có chút cứng ngắc.
Cảm nhận được đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng truyền đến lực đạo và nhiệt độ, sắc mặt hết sức khó coi của Từ Thiên Nhiên mới hơi hòa hoãn mấy phần. Nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay mềm mại của Quất Tử, lên tiếng:
- Chỉ có ngươi xưa nay sẽ không nhiều lời.
Quất Tử tiếp tục vì hắn xoa bóp, nói khẽ:
- Bệ hạ, đừng tức giận mà hỏng thân thể.
Đúng vậy, nàng xưa nay sẽ không ở trước mặt Từ Thiên Nhiên nói thêm cái gì, bởi vì nàng hiểu được, Từ Thiên Nhiên thông minh như thế nào! Hắn biết tất cả mọi chuyện, căn bản không cần đi nói, hắn cũng hiểu được hết thảy.
Từ Thiên Nhiên cười lạnh một tiếng:
- Quốc sư đây là đang hướng ta thị uy a! Tốt, rất tốt. Một ngày nào đó. . . , hừ!
Quất Tử cũng không tiếp tục lên tiếng, chỉ ôn nhu vì hắn xoa bóp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.