Vô số ánh sáng sau lưng Hoắc Vũ Hạo theo toàn bộ theo một chưởng này đánh vào cơ thể nàng. Huyết sắc trong mắt lập tức bị đánh tan.
Huyết quang rút đi, đôi mắt nàng trở nên trong suốt. Mà trên khuôn mặt trắng bệch của nàng vậy mà nhiều ra một tia đỏ ửng, còn có một tia mỉm cười giải thoát.
- Cảm ơn ngươi.
Thanh âm của nàng không còn khàn khàn, ngược lại trở nên êm tai dễ nghe, nhưng lại phảng phất đến từ một cái thế giới khác.
Hoắc Vũ Hạo vẫn như cũ nhắm hai mắt, nước mắt tràn lan, căn bản cũng không nghe được thanh âm của nàng. Tại thời khắc đang chiến đấu sinh tử như thế này, hai người bọn họ vậy mà đều đắm chìm trong thế giới của bản thân.
- Tưởng niệm là một thứ đồ vật rất sâu xa, ta nhớ mụ mụ, ta muốn ba ba. Vì sao các ngươi lại đi sớm, vì cái gì các ngươi không thể bảo hộ ta, để cho ta bị bà mập tra tấn, để cho ta ở trong hầm ngầm băng lãnh bị vô số người lăng nhục, bọn hắn được bà mập sai sử làm nhục thân thể của ta, tàn phá tâm linh của ta, ô nhiễm linh hồn của ta. Mà lúc đó, ta chỉ mới mười lăm tuổi.
- Cừu hận là thứ duy nhất ta có thể dựa vào, đem linh hồn của ta tăng lên tới một cái tầng thứ khác, lúc đó, Linh Hồn Báo Thù của ta đã thức tỉnh. Ta thật hận, thật hận nam nhân háo sắc tham la , thật hận bà mập đã bị ta xé thành mảnh nhỏ. Ta muốn giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc-ii-tuyet-the-duong-mon/642608/chuong-731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.