Chương trước
Chương sau
Hoắc Vũ Hạo còn cách việc phát triển ra hồn đạo khí hình người hoàn hảo rất xa. Cho dùng dùng nhiều thời gian hơn cũng khó nói, chớ nói chi món hồn đạo khí hình người này chỉ vì dự thi mà lâm thời chế ra, bản thân nó cũng không kèm theo bất kỳ trang bị gì cả.
Vương Thu Nhi khoát tay, kim quang sáng lên, liền đem Hoàng Kim Long Thương cầm trong tay.
Nhìn thấy Hoàng Kim Long Thương màu vàng rực xuất hiện, trên gương mặt xinh đẹp của Vương Đông Nhi cách đó không xa lập tức toát ra một vệt sầu lo. Đao thương không có mắt, chuyện này so với thuần túy đánh nhau có khác biệt rất lớn. Thu Nhi sao lại nghiêm túc đến thế a!
- Chuẩn bị xong chưa?
Vương Thu Nhi nâng lên Hoàng Kim Long thương, lập tức, một tầng quang vụ màu vàng từ từ tỏa ra trên người nàng, khiến trong không khí nhiều thêm một tầng ánh sáng mờ mịt màu vàng. Hồn lực dao động cực kỳ cường thịnh từ trên người nàng truyền ra, giống như như núi kêu biển gầm tạo áp lực nhằm vào Hoắc Vũ Hạo.
Đối mặt với loại áp lực này, Hoắc Vũ Hạo dùng tinh thần lực khống chế hồn đạo khí hình người, chân trái bước ra nửa bước, thân thể hơi trầm xuống, hai tay nhấc lên trước ngực, xuất ra một tư thế phòng ngự. Đồng thời, một tầng kim quang cũng từ trên người hắn nở rộ ra, chính là khí tức ba động của Quân Lâm Thiên Hạ. Ngay sau đó, một đạo quang ảnh màu vàng nhạt cũng từ từ lơ lửng sau lưng của hắn, đúng là chiến kỹ Quang Minh Nữ Thần do hắn tự sáng tạo.
Đối mặt với đối thủ như Vương Thu Nhi, Hoắc Vũ Hạo nào dám có nửa điểm giữ lại. Hắn biết rõ, sau lần đại tái này, Vương Thu Nhi có tiến bộ tương đối lớn, các phương diện đều được tăng mạnh, thực lực so với lúc trước càng hơn mấy phần. Mà bản thân hắn đi lại không tốt, chỉ có thể dựa vào hồn đạo khí hình người phụ trợ hành động, trong tình huống một đối một, muốn thắng nàng cực khó.
Bất quá, cẩn thận thì cẩn thận, Hoắc Vũ Hạo đối với thắng thua ngược lại thật không chút nào để ý, dù có thua bởi Vương Thu Nhi cũng không phải chuyện mất mặt gì. Hắn chỉ muốn không thua quá thảm là được rồi.
- Tới đi.
Hoắc Vũ Hạo khẽ quát một tiếng.
Hai mắt Vương Thu Nhi híp lại, ánh mắt lập tức trở nên lạnh thấu xương, thân thể mềm mại hướng về phía trước, thoáng cái đã đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, Hoàng Kim Long Thương trong tay đâm về phía trước, nhắm thẳng vào giữa ngực Hoắc Vũ Hạo.
Ánh sáng xanh biếc phun trào từ giữa ngực bụng Hoắc Vũ Hạo, tạo thành một cột sáng màu xanh biếc thô to trực tiếp đón nhận công kích của Vương Thu Nhi.
Hoắc Vũ Hạo quả thật cực kỳ hiểu rõ Vương Thu Nhi. Cô nương cường hãn bá khí, tại thời điểm chiến đấu luôn luôn ưa thích công kích chính diện. Dưới khoảng cách gần như thế, coi như hắn có Tinh Thần Tham Trắc, cũng không bằng trực tiếp dự đoán.
Bởi vậy, ngay khi Hoắc Vũ Hạo hô lên hai chữ "Tới đi", đồng dạng cũng kích phát Băng Hoàng Nộ.
Cực Hạn Băng ngưng kết thành cột sáng màu xanh biếc, vừa vặn đụng phải Vương Thu Nhi đang lao đến. Cảm giác ngược lại có chút giống như Vương Thu Nhi cố tình đâm đầu vào.
Kim quang mãnh liệt từ trên người Vương Thu Nhi bắn ra, quang vụ màu vàng hóa thành quang tráo bảo hộ nàng bên trong, cứ thế mà cứng đối cứng với Băng Hoàng Nộ. Không chỉ có như thế, Hoàng Kim Long Thương trong tay nàng cũng xuất ra một màn sáng. Mặc dù bị cưỡng ép dừng lại, nhưng lại không chút nào bị đẩy lui.
Sáu cái hồn hoàn, hai vàng, hai tím, hai đen, trên thân mình Vương Thu Nhi đồng thời sáng lên hai cái, hồn kỹ thứ nhất Hoàng Kim Long thân cận, hồn kỹ thứ hai Long Lực Lượng, uy lực đồng thời bộc phát. Nàng khẽ kêu một tiếng, lập tức cứ thế mà đâm về phía Băng Hoàng Nộ, mục tiêu vẫn như cũ là của lồng ngực Hoắc Vũ Hạo.
Bất quá, có Băng Hoàng Nộ cản lại, tốc độ cùng tính linh hoạt vốn là thế yếu của Hoắc Vũ Hạo cũng được giải quyết. Hắn nương theo Băng Hoàng Nộ phun ra thêm ánh sáng của Cực Hạn Băng, thân thể theo đó lui lại, bóng người màu vàng sau lưng cũng lập tức hóa thành một vầng cường quang bay về phía trước, đón nhận một kích này của Vương Thu Nhi.
Khí lãng ngập trời bùng nổ trên luân bàn, giống như là vòi rồng quét sạch mọi thứ, xông thẳng lên trời cao.
Lúc này, người quan chiến không chỉ là có Vương Đông Nhi, còn có Vu Phong và Ninh Thiên. Mặc dù các nàng không cách nào cảm nhận được, nhưng chỉ nhìn thấy thôi cũng đủ khiến các nàng biến sắc.
Sao tuổi tác của mọi người không khác mấy, nhưng thực lực của bọn hắn lại có thể đạt tới trình độ như vậy? Đội trưởng còn chưa nói, dù sao nàng cũng gần hai mươi tuổi, nhưng Hoắc Vũ Hạo mới mười bảy tuổi thôi! Sao hắn có thể cường đại như vậy! Cùng đội trưởng chính diện chống lại, thế mà, lại còn chiếm thượng phong...
Đúng vậy, lần đầu tiên va chạm, lại là Hoắc Vũ Hạo chiếm cứ thượng phong.
Trong tiếng nổ kịch liệt, khí lãng xông lên. Bất luận là Hoắc Vũ Hạo hay Vương Thu Nhi đều không để ý đến một việc, địa phương chiến đấu của bọn hắn rất nhỏ hẹp. Ngay lúc hồn lực dao động khổng lồ nổ tung, lực phản chấn lan ra toàn bộ không gian xung quanh. Chấn động khiến hai người đều đứng không vững, lảo đảo lui lại.
Mà ở thời điểm này, ưu thế của Hoắc Vũ Hạo Đích lập tức hiện ra, trước đó hắn nương tựa theo Băng Hoàng Nộ khắc chế tốc độ của Vương Thu Nhi, lại để chiến kỹ Quang Minh Nữ Thần chặn đánh trước mặt. Cho nên, bản thân hắn chỉ bị ảnh hưởng bởi lực phản chấn. Mà Vương Thu Nhi còn bị Quang Minh Nữ Thần trùng kích, đồng thời còn phải chống cự lại khí tức cực hàn của Cực Hạn Băng. Khiến nàng lảo đảo một hồi, cơ hồ thối lui đến biên giới sàn đấu, mới xem như đứng vững thân hình.
Vương Thu Nhi có tiến bộ, Hoắc Vũ Hạo sao lại không tiến bộ chứ? Ưu thế lớn nhất của hắn nằm ở số lượng hồn kỹ của bản thân viễn siêu hồn sư bình thường. Thế nhưng cũng khiến hắn phải lựa chọn kỹ càng hồn kỹ của bản thân trong lúc chiến đấu. Dung hợp hồn kỹ của bản thân vẫn luôn là vấn đề hắn phải đối mặt. Mà theo kinh nghiệm của hắn ngày càng phong phú, Hoắc Vũ Hạo đối với việc khống chế năng lực của bản thân cũng trở nên càng ngày càng mạnh. Với hắn mà nói, hiện tại chỉ cần cam đoan có đầy đủ hồn lực thôi động hồn kỹ của bản thân là được rồi.
Mà tinh thần lực tiếp tục tăng lên, cũng làm cho Hoắc Vũ Hạo có thể sử dụng hồn kỹ chính xác đến từng giờ từng phút, tận khả năng không lãng phí hồn lực. Giống như Băng Hoàng Nộ hắn vừa sử dụng.
Trong nháy mắt khi Quang Minh Nữ Thần tiếp xúc với Vương Thu Nhi, Băng Hoàng Nộ dưới sự khống chế của cường đại hắn cũng đình chỉ, không hoàn toàn phát huy ra uy lực của một kích này.
Hồn lực khổng lồ tàn phá bừa bãi, nhưng Vương Thu Nhi cũng không vì đó mà dừng lại, chân phải nâng lên, trực tiếp đá vào kết giới của luân bàn, thân thể mềm mại theo đó phóng về phía trước, Hoàng Kim Long thương huyễn hóa ra vạn đạo kim quang bao trùm về phía Hoắc Vũ Hạo. Lần này, nàng còn được hồn kỹ thứ nhất và thứ hai tăng phúc. Luận uy lực, so với lúc trước càng thêm mạnh mẽ, tốc độ cũng càng nhanh.
Trong không gian nhỏ hẹp này mà muốn né tránh hiển nhiên là không thực tế. Hoắc Vũ Hạo cũng không có ý đồ làm như thế. Thân ảnh màu lam đậm hiện lên sau lưng hắn, lập tức từ nhỏ hóa lớn, dung nhan băng lãnh, tuyệt sắc băng tuyết. Chính là Tuyết Đế.
Quang ảnh Tuyết Đế lập tức dung nhập vào trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo, hắn nâng lên cánh tay phải, kiếm khí màu lam đậm hóa thành hình vòng cung chém thẳng ra ngoài. Căn bản không thèm quan tâm đến mũi thương đối diện, cường hãn chém thẳng ra, cứ như muốn đem trời đất chém làm đôi.
Đế Kiếm, Băng Cực Vô Song.
Đây chính là một kiếm mạnh nhất do Hoắc Vũ Hạo cùng Tuyết Đế hoàn toàn kết hợp thành.
Hàng nghìn hàng vạn thương ảnh hợp lại một chỗ, vừa vặn điểm vào mũi nhọn màu xanh đậm. Chỉ nghe một tiếng "Keng", Đế Kiếm bắn lên trời, hóa thành hư vô trong không khí, nhưng Hoàng Kim Long Thương cũng đồng dạng dừng lại, một ánh sáng màu xanh đậm bắt đầu lan tràn từ mũi thương đến phân nửa Long Thương, lúc này mới bị hào quang màu vàng óng kiềm chế lại. Nhưng Vương Thu Nhi tay cầm Long Thương lại bịt kín một tầng sương băng trên thân mình.
Cực Hạn Băng của hắn càng thêm thuần túy! Vương Thu Nhi lúc này chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, trong lòng không khỏi thầm giật mình. Nàng cũng không nghĩ tới, Hoắc Vũ Hạo vậy mà lại dùng loại phương thức chính diện va chạm cùng mình tiến hành chiến đấu. Chẳng lẽ hắn muốn cứng đối cứng theo cách này sao?
Cũng ngay lúc này, Hoắc Vũ Hạo ngay từ lúc đầu chiến đấu vốn bị động kháng cự, rốt cục cũng chủ động công kích, chỉ thấy sau lưng của hắn lóe lên ánh sáng, dưới tác dụng của Hồn Đạo Thôi Tiến Khí, cả người hắn đã đi tới trước mặt Vương Thu Nhi. Một màn kỳ dị xuất hiện, tay trái của hồn đạo khí hình người xoay tròn lên trên, lộ ra bàn tay của hắn. Hoắc Vũ Hạo một chưởng vỗ vào vai phải của Vương Thu Nhi.
Nhìn vào bàn tay óng ánh màu lam đậm kỳ dị của Hoắc Vũ Hạo, Vương Thu Nhi lập tức biến sắc, với phương thức chiến đấu cường hãn của nàng vậy mà không dám cứng đối cứng cùng Hoắc Vũ Hạo, thân hình lóe lên, Hoàng Kim Long Thương trong tay chống trên mặt đất, nhanh chóng lui về phía sau.
Hoắc Vũ Hạo quen thuộc năng lực của nàng, nàng làm sao không quen thuộc năng lực của Hoắc Vũ Hạo chứ? Đừng thấy một chưởng này chỉ dùng tay phải phát ra, nhưng lại chính là Đế Chưởng Đại Hàn Vô Tuyết mạnh nhất của Hoắc Vũ Hạo.
Coi như là Vương Thu Nhi cũng chịu đựng không nổi luồng cực hạn hàn ý này, bị nó xâm nhập trong cơ thể cũng liền mang ý nghĩa trận đấu này phải kết thúc. Nếu không, đổi lại là người khác, nàng đã sớm đưa bờ vai ra ngạnh kháng, đồng thời phản công lại.
Vương Thu Nhi nhanh chóng thối lui, Hoắc Vũ Hạo lại được nước lấn tới, sau khi đem tay trái đánh ra, ngay sau đó, trên nắm tay phải vẫn đang được hồn đạo khí bao trùm lấp lóe quang ảnh màu vàng, Quang Minh Nữ Thần lại một lần xuất hiện sau lưng Hoắc Vũ Hạo. Không thể nghi ngờ, một quyền này có phụ thêm chiến kỹ.
Trong lòng Vương Thu Nhi vốn đang kìm nén khẩu khí đối với Hoắc Vũ Hạo, mắt thấy hắn phát động liên kích, cũng nổi nóng lên xông lên. Một tiếng Long ngâm to rõ vang lên, hai tay đồng thời nâng lên, tay trái chụp về nắm tay phải của Hoắc Vũ Hạo, tay phải thì là trực tiếp chụp vào đầu của Hoắc Vũ Hạo .
Nàng kiêng kỵ nhất vẫn là Linh Hồn Trùng Kích của Hoắc Vũ Hạo. Lúc này, đối với Hoắc Vũ Hạo mà nói thì chính là một trong những công kích mạnh mẽ nhất của hắn. Theo tinh thần lực tăng lên, Linh Hồn Trùng Kích của Hoắc Vũ Hạo cũng trở nên ngày càng cường đại. Vương Thu Nhi mặc dù có lòng tin có thể chịu nổi, nhưng sau khi bị trùng kích, bản thân nàng tất nhiên cũng phải chịu sang chấn, hơn nữa, nếu thụ thương sẽ khiến động tác của nàng chậm lại. Bởi vậy, thời điểm động thủ, nàng cũng ưu tiên chiếu cố đầu của Hoắc Vũ Hạo, dùng khí thế cường đại của bản thân kiềm chế Hoắc Vũ Hạo.
Nàng có lòng tin, coi như ở thời điểm này Hoắc Vũ Hạo phát động Linh Hồn Trùng Kích, cho dù linh hồn của nàng tạm thời mất khống chế, công kích cũng sẽ không dừng lại, ít nhất sẽ không rơi xuống hạ phong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.