Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Kyo Martin
Đúng như Ngôn Phong nghĩ, Võ Hồn Cốt Long của hắn rất cường hãn, dùng tu vi Hồn Thánh thất hoàn đã đủ sức chống lại cường giả cấp bậc Hồn Đấu La bát hoàn rồi, như vậy Từ Tam Thạch bị thương làm sao có khả năng ngăn cản?
Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn biến thành thuẫn tường lập tức bị nghiền nát, thân thể Từ Tam Thạch đã bị đánh bay ra ngoài, phun máu tươi trên không trung.
“Tam Thạch” Giang Nam Nam bị nhốt trong Cốt Trảo Tù Lung đau lòng, kêu lớn, dốc sức liều mạng công kích Cốt Trảo Tù Lung nhưng không thể xông ra ngoài.
Bất quá, Từ Tam Thạch vừa đỡ như vậy, làm cho thân hình Cốt Long trên không trung ngừng lại một chút, cho Hòa Thái Đầu chút thời gian phản ứng.
Hồn Đạo Hộ Tráo, Vòng Bảo Hộ Vô Địch được kích hoạt không chút do dự. Đồng thời trên hai vai cũng đổi lại hai món Hồn Đạo Pháo cấp sáu, toàn lực phát động công kích.
Ngôn Phong dưới trạng thái Cốt Long quá mạnh mẽ. Trên thực tế, thực lực cá nhân của hắn còn muốn áp đảo Dường Nhã, chỉ là Đường Nhã là tồn tại có tác dụng đặc thù tại Thánh Linh Giáo, cho nên địa vị thực sự hơi thua kém.
Công kích của Hòa Thái Đầu đánh lên người hắn căn bản không phát ra nổi một chút tác dụng gì, tuy có dừng lại một chút, nhưng sau đó lại hung hăng đâm thẳng lên vòng bảo hộ của Hòa Thái Đầu.
“Phanh!” Hòa Thái Đầu bay ngược ra ngoài, nhưng so với Từ Tam Thạch thì hắn bị thương nhẹ hơn.
Vòng Bảo Hộ Vô Địch bị nghiền nát, nhưng hoàn toàn ngăn cản được thế xông tới của Cốt Long, Hồn Đạo Hộ Tráo tiếp cận mức bị nghiền nát, Hòa Thái Đầu dưới sự bảo vệ như vậy vẫn bị đánh bay ra ngoài. Phải biết, Hồn Đạo Hộ Tráo của hắn là tiêu chuẩn cấp bảy, nếu như là cấp sáu mà nói, chỉ sợ giờ phút này hắn đã giống như Từ Tam Thạch rồi.
“Ầm Ầm” Đúng lúc này, trên bầu trời nổ vang một tiếng Lôi Đình, mây đen bị đè nén một ngày trời rốt cuộc có xu hướng muốn bộc phát.
“Các ngươi đều chết chắc!”Lỗ Cảnh Cảnh thở hỗn hển, rống giận bạo ngược. Thân thể hắn nhảy lên cao lần nữa, lao tới tấn công Hoắc Vũ Hạo.
Mà Ngôn Phong trong trạng thái chân thân Cốt Long kia thì phun một ngụm Long Tức tới Hòa Thái Đầu, đóng băng Hồn Đạo Tráo và Hòa Thái Đầu bên trong đó. Lại tiếp tục không công kích Từ Tam Thạch, mà là ngẩn đầu phun ra một ngụm Long Tức tới Khủng Cụ Chi Nhãn trên không trung.
Nhất định phải loại bỏ uy hiếp đó.
Ưu điểm phối hợp tốt của Đường Môn, tại thời khắc này không có một chút ưu thế nào.
Tiêu Tiêu cắn chặt răng, khống chế Khô Lâu Vương đã là cực hạn của nàng. Tăng Ác cùng Cốt Long đã Khó đối phó như thế, nếu để Khô Lâu Vương thoát ra thì một chút cơ hội bọn họ cũng không còn.
Giang Nam bị Cốt Trảo Tù Lung vây khốn, không thể động đậy. Bên kia, Từ Tam Thạch cũng bị đánh bay ra sau, trọng thương. Hòa Thái Đầu cũng bị đông cứng.
Thực sự còn sức chiến đấu chỉ có Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi. Kẻ địch mà bọn họ phải đối mặt là Tăng Ác Lỗ Cảnh Cảnh trông như dã thú bị thương và Ngôn Phong dưới trạng thái Cốt Long chân thân.
Đường Môn sẽ thua!
Trong mắt tất cả người đang xem cuộc chiến, bất luận tu vi gì, từ Phong Hào Đấu La cho tới bình dân, tất cả đều sinh ra ý nghĩ như vậy trong đầu.
Lỗ Cảnh Cảnh với cánh tay phải bị Khủng Cụ Chi Nhãn bắn thủng ngẩng đầu rống lên, nương theo từng tiếng gào thét trầm thấp, một lượng mỡ lớn từ trên người hắn trào ra. Mỡ của hắn tuy không phải là hồn lực của bản thân, nhưng cũng là năng lượng tích súc, nhìn từ ngoài vào thấy buồn nôn, nhưng chủ yếu làn năng lực của nó, tất cả đều phải thông qua không ngừng thôn phệ thi thể mới đạt được, tổn thất trong trận này quả thực là không nhỏ đối với Lỗ Cảnh Cảnh.
Trước ngực Hoắc Vũ Hạo lóe lên hào quang, thân thể trượt ra phía sau, Hồn Đạo Thôi Tiến khí đã phát động, nghênh đón Vương Đông Nhi.
Ngôn Phong sau khi tiêu diệt Khủng Cụ Chi Nhãn, hai cánh đột nhiên vỗ mạnh, cuồng phong gào thét trên toàn bộ sàn đấu, thân thể hắn đã bay thẳng tới bên này.
Sân đấu chỉ có đường kính một trăm mét thôi, mà chiều cao của thân thể Ngôn Phong cũng đã hơn mười thước rồi. Hai cánh vỗ mạnh, tựa như mây đen áp đỉnh đã tới trên đầu Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi, hơn nữa hắn cũng không quên phun một ngụm Long Tức về phía Tiêu Tiêu.
Chỉ cần phá vỡ Tam Sinh Trấn Hồn của Tiêu Tiêu, kẻ có được Võ Hồn Khô Lâu Vương, Đường Đại cũng sẽ được giải thoát. Hợp lực Tam đại Tà Hồn Sư, bọn hắn đã tuyệt đối thắng thế. Cho dù dưới tình huống chiếm ưu thế, ý nghĩ của Ngôn Phong vẫn rất tỉnh táo. Vị quốc sư đang ngồi xem trên đài hội nghị cũng không khỏi khẽ gật đầu.
Cục diện xấu đã không thể xấu hơn, nhưng trong mắt Hoắc Vũ Hạo vẫn là một mảnh bình tĩnh. Lập tức, hai mắt biến thành màu vàng, trên người cũng phủ một tầng kim quang mãnh liệt. Từ trên nhìn xuống, lúc này trông hắn như được ngưng kết từ vàng. Mà dưới người hắn, xe lăn Hoàn Kim Thụ cũng phát ra màu vàng như vậy. Một đạo thân ảnh đột nhiên hiện ra sau lưng Hoắc Vũ Hạo. Đó là một nam tử cao lớn, bởi vì chỉ là hư ảnh nên không thấy rõ tướng mạo, tay phải của hắn đánh ra trên không trung, khí tức như quân lâm thiên hạ bắn ra theo một đạo kim quang bắn ra, vừa vặn cản đạo Long Tức lại. Hai đạo quang mang va chạm trên không trung, đồng thời tiêu tán. Thừa dịp cơ hội ngắn ngủi này, con mắt dọc trên trán Hoắc Vũ Hạo mở ra, ngay sau đó, quang ảnh hư ảo sau lưng hắn cũng biến thành một đôi mắt cực lớn, đồng dạng cũng là hình thái mắt dọc, nhưng màu bạc.
“Võ Hồn Bản Thể thức tỉnh lần hai cấp Bạch Ngân”Trong đám người xem, có mấy chỗ đồng thời vang lên thanh âm kinh ngạc.
Chỉ một con mắt dựng đứng có màu bạc đã làm cho các Hồn Sư có hiểu biết về Võ Hồn Bản Thể chấn kinh rồi.
Là Võ Hồn bản thể thức tỉnh lần hai cấp Bạch Ngân, đây là một trong những át chủ bài của Hoắc Vũ Hạo. Trong các trận đấu trước, bất luận có bao nhiêu khó khăn hắn vẫn không sử dụng đến, cho tới giờ khắc này, phe mình sắp gặp phải tình thế bại vong nguy hiểm, đồng bạn sắp gặp nguy cơ sinh tử, hắn mới dùng đến lá bài tẩy này.
Hào quang màu trắng bạc lập lòe, tất cả hồn hoàn trên người Hoắc Vũ Hạo đều biến mất, thân thể của hắn cũng chậm rãi lơ lửng giữa không trung.
Hắn không thể đi, nhưng khi lơ lững lại trông khác gì người bình thường.
Con mắt dọc màu bạc lập tức tỏa sáng, bao phủ thân thể hắn, trong khoảnh khắc đó, Vận Mệnh Chi Nhãn tản ra hào quang màu bạc và tấm lưng cực lớn tản hào quang màu vàng dung hợp làm một. Hai màu vàng bạc đan vào nhau, một tầng hào quang vặn vẹo kịch liệt lập tức lấy thân thể hắn làm trung tâm, khuếch tán ra ngoài.
Ngôn Phong sau khi chứng kiến con mắt dọc màu bạc của Hoắc Vũ Hạo thức tỉnh cũng lập tức hiện lên một suy nghĩ: Đây là Võ Hồn Bản Thể thức tỉnh? Không phải chỉ có thiên tài Bản Thể Tông mới có năng lực này sao? Chẳng lẽ Hoắc Vũ Hạo là người của Bản Thể Tông được Sử Lai Khắc che dấu?
Thời điểm hắn nghĩ như vậy, ánh sáng trước mặt trở nên vặn vẹo. Hai cánh rút lại, muốn hủy diệt Hoắc Vũ Hạo, nhưng chung quanh chỉ là một mảnh gợn sóng vặn vẹo mà thôi.
Vương Đông Nhi bay tới sau lưng Hoắc Vũ Hạo, hai tay xuyên qua dưới nách, khép lại trước ngực hắn, rồi mở lớn hai cánh ra. Ngay cả nàng, vào thời điểm này cũng đã tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu.
Thân thể khổng lồ đột nhiên chấn động, hai cánh Cốt Long mở lớn, một màn sáng màu xa da trời lấy thân thể hắn làm trung tâm khuếch tán ra ngoài, muốn xua tan hào quang vặn vẹo đang lớn dần kia.
Nhưng hào quang kia vẫn chấn động kịch liệt không cách nào ngưng tụ thành hình, càng trở nên hư ảo.
Ngay sau đó, Ngôn Phong chợt nghe thấy một tiếng nổ tung đinh tai nhức óc!
“Ầm Ầm Ầm!”
Nương theo tiếng nổ mạnh vang lên, còn có tiếng kêu thảm thiết cuồng loạn của Lỗ Cảnh Cảnh.
Làm sao có thể? Hắn đã làm gì Lỗ Cảnh Cảnh? Ngôn Phong chấn động! Hắn rất có lòng tin vào lực phòng ngự của Lỗ Cảnh Cảnh. Lúc trước hai kiện Hồn Đạo Khí công kích ba lượt cũng chỉ làm Lỗ Cảnh Cảnh bị thương mà thôi. Trong nháy mắt như vậy, Hoắc Vũ Hạo dùng tu vi ngũ hoàn làm sao tổn thương được Lỗ Cảnh Cảnh? Chuyện này hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Sự thật chứng minh: Hoắc Vũ Hạo làm được. Ngôn Phong không nhìn thấy không có nghĩa là khán giả không nhìn thấy.
Vương Đông Nhi ôm thân hình Hoắc Vũ Hạo lướt ngang qua, ngay sau đó, trên người Hoắc Vũ Hạo sáng lên một tầng tinh quang màu trắng. Sau đó, tay trái vẫn luôn ở trạng thái tàn phế, chưa từng giờ lên thì bây giờ lại giơ lên, bàn tay trái mở ra, làm động tác nắm vào hư không.
Ngay sau đó, sau lưng Lỗ Cảnh Cảnh bỗng vang tiếng nổ kịch liệt, nữa người đã nổ tung. Trong chớp mắt, mỡ bay tứ tung, ít nhất có một phần ba thân thể của Lỗ Cảnh Cảnh là mỡ đã bay tán loạn trong tiếng nổ kịch liệt. Lúc hắn vừa kêu thảm thiết trong vụ nổ, vừa vặn lao về phía Ngôn Phong.
Con mắt dọc trên trán Hoắc Vũ Hạo lại lóe lên, không khí trên sân đấu lại càng kịch liệt, khán giả dưới khán đài không còn thấy rõ nữa.
Tay trái của hắn có thể sử dụng? Hắn giả heo ăn thịt hổ hay sao? Trong khu nghỉ ngơi, Hạt Hổ Đấu La Trương Bằng sắc mặt tái nhợt xem tất cả trên sân đấu.
Cánh tay Hoắc Vũ Hạo đã có thể sử dụng, nhưng không phải giả heo ăn thịt hổ như Trương Bằng tưởng tượng mà là vài ngày trước, cánh tay hắn vừa khôi phục.
Nhờ vào tịnh lựu(ai có thắc mắc mời xem lại Hạn Băng nhanh hơn nhiều, mỗi ngày có thể hấp thu một ít. Bởi vậy, chẳng những làm cho tu vi hắn tăng lên với tốc độ kinh người, mà còn làm cho Thiên Địa Nguyên lực Cự Hạn Băng bên trong cánh tay trái của hắn không ngừng giảm bớt. Sau khi Thiên Địa Nguyên lực Cực Hạn Băng trong cánh tay trái bị hóa giải hoàn toàn thì tự nhiên cũng hồi phục năng lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.