Chương trước
Chương sau
- Ta nhận thua.
Vương Ngạn Phong tỉnh táo lại ngay trước giờ khắc cuối cùng, hắn không chút do dự hô lên.
Một đạo ánh sáng bạc rực rỡ từ trên trời phóng xuống bao bọc quanh thân thể của hắn.
- Ầm ầm.
Trong phút chốc tiếng va chạm kinh thiên động địa vang lên. Trên đài thi đấu, hơn một phần tư đài trong nháy mắt hóa thành phế tích, hoàn toàn sụp đổ. Ánh sáng trên vòng bảo hộ dao động mãnh liệt, những Hồn Đạo Sư duy trì vòng bảo hộ, hơn hai mươi người đồng thời phun máu.
Trên nền đất đổ nát, một chưởng ấn khổng lồ vẫn còn in lại dấu vết, trong lòng chưởng ấn đã trở thành bình địa, nhẵn bóng, giống như một khuôn đúc. 
Ở bên trong chưởng ấn còn có hai vị trí không bị sụp đổ, Vương Ngạn Phong cùng với người che ở trước người hắn, dùng vòng phòng hộ bảo vệ màu bạc bảo vệ trước hai người chính là Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến.
Trịnh Chiến buông cánh tay có chút run rẩy xuống, đáy mắt hiện lên một tia hoảng sợ không dễ phát hiện.
Thân là Phong Hào Đấu La, đối mặt với Hồn Đế ông phải áp đảo tuyệt đối mới đúng. Nhưng nhớ lại một chưởng vừa rồi thì ông đã hiểu vì sao Bản Thể Tông lại mạnh mẽ như vậy. Trịnh Chiến có thể đoán được, nếu như không sử dụng hồn đạo khí thì cho dù ông ở cảnh giới bát hoàn chỉ sợ cũng không có cách nào đánh ra một chưởng mạnh như vậy được. Kể cả những Hồn Sư thiên về tu luyện vũ hồn, khi có tu vi thất hoàn thi triển Vũ Hồn Chân Thân cũng chưa chắc có thể khủng bố như vậy.
Đây chính là sự mạnh mẽ của vũ hồn bản thể a!
Nhưng với uy năng như vậy mà người thất bại vẫn là Vương Ngạn Phong. 
Trên bầu trời, Hoắc Vũ Hạo ngồi trên xe lăn, dưới sự giúp đỡ của Tiểu Tuyết Nữ đang từ từ hạ xuống. Nhìn qua, vô cùng dễ dàng, thậm chí Bình Sữa trên tay hắn cũng không có thu hồi.
Vương Ngạn Phong không thấy rõ nhưng Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến lại thấy rất rõ ràng. Lúc trước Hoắc Vũ Hạo chỉ đem Bình Sữa lấy ra mà thôi, căn bản cũng không hấp thu hồn lực. Lúc ấy ông đang cách Hoắc Vũ Hạo không xa còn đang chuẩn bị ra tay cứu viện hắn. Bình Sữa trong tay Hoắc Vũ Hạo phát ra ánh sáng giống như đang bị hấp thu, nhưng rõ ràng tia sáng kia không hề có dao động hồn lực. Thủ thuật che mắt này là ảo thuật?
Đến tận lúc này Vương Ngạn Phong vẫn có chút không dám tin, mình cứ thua như vậy? Nhưng hắn biết rõ, mình không ngăn được một chưởng kia, nếu như bị đánh trúng thì không chết cũng phải trọng thương, chứ đừng nói đến việc tham dự đoàn chiến. 
Thân là anh tài trong thế hệ trẻ của Bản Thể Tông, vậy mà hắn lại bị một tên Hồn Vương đánh bại, đã thế còn là một tên Hồn Vương tàn tật. Càng làm cho mặt hắn phải đỏ lên chính là đối phương lại xuất thân từ Sử Lai Khắc Học Viện. Phải biết rằng, Bản Thể Tông cùng Sử Lai Khắc Học Viện vốn có rất nhiều ân oán cùng khúc mắc a. 
Mất mặt, thật là quá mất mặt.
Vương Ngạn Phong xấu hổ cúi đầu, thân thể chợt lóe đã lao xuống đài thi đấu, ngay cả câu chào cũng không để lại. 
Hoắc Vũ Hạo ngồi trên xe lăn mỉm cười, ánh sáng trên Bình Sữa lại một lần nữa xuất hiện, vầng sáng lưu chuyển, lần này có thể thấy rõ hắn đang thông qua việc hấp thu hồn lực để khôi phục.
Trận chiến này giành được thắng lợi, không chỉ là trên phương diện thực lực mà quan trọng hơn chính là thắng lợi về tâm lý và chiến thuật.
Vừa bắt đầu trận đấu hắn đã muốn cho đối thủ ấn tượng rằng: “Ta sẽ liều mạng với ngươi”. Khi hai người cứng rắn đối đầu, trong lòng Vương Ngạn Phong sẽ không thể tránh khỏi sinh ra cảm giác rằng đối thủ của mình rất mạnh mẽ. Những biến hóa tiếp theo cũng hoàn toàn nằm trong kế hoạch của Hoắc Vũ Hạo.
Lấy mô phỏng hồn kỹ dụ dỗ đối thủ tức giận, toàn lực ứng phó sự tấn công của đối thủ. Mà hắn thì lần đầu tiên thi triển hồn kỹ thứ năm của Linh Mâu. Đây chính là hồn kỹ thu được khi cùng Vương Đông Nhi và Vương Thu Nhi đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, Tinh Thần Phục Chế*.
* Nguyên bản tên của vũ kỹ này là "Tinh Thần Phục Khắc" nhưng do tác dụng của hồn kỹ nên editor đổi thành "Tinh Thần Phục Chế".
Hồn kỹ này giúp hắn có thể phục chế hồn kỹ khác, từ hiệu quả vừa rồi có thể thấy hồn kỹ hắn phục chế chính là Huyền Minh Trí Hoán của Từ Tam Thạch.
Thần kỹ của Phòng Ngự Hệ Chiến Hồn Sư ở trong tay hắn cũng đã phát huy được hiệu quả như mong muốn. Cho dù Tuyết Ma Tông nghiên cứu hắn kỹ như thế nào thì cũng không thể đoán ra được hắn có năng lực như vậy.
Kế tiếp, Vương Ngạn Phong chính là kẻ phải chịu khổ. Trên thực tế, kinh nghiệm chiến đấu của Vương Ngạn Phong cũng hết sức phong phú, nhưng đáng tiếc, đối mặt với Hoắc Vũ Hạo hắn vẫn không đủ giảo hoạt*. Bộ dạng Hoắc Vũ Hạo ngồi trên xe lăn có tính mê hoặc, thường làm đối thủ xem thường hắn. Ưu thế lớn nhất của Hoắc Vũ Hạo bây giờ cũng không phải năng lực, mà là sự đa dạng trong năng lực của hắn. Hắn có thể dùng rất nhiều chiến thuật để đối phó đối thủ của mình. 
*giảo hoạt= ranh mãnh= xảo quyệt.
Nhìn thấy kết quả của trận chiến này, người hiểu rõ tất cả huyền cơ trong đó cũng chỉ có Vương Đông Nhi. Chỉ có nàng mới hiểu được, nhìn qua Hoắc Vũ Hạo dùng rất nhiều hồn kỹ, nhưng trên thực tế, năng lực chân chính của hắn là Linh Mâu. Tất cả kế hoạch đều nhờ vào Linh Mâu để triển khai.
- Đường Môn đối chiến Tuyết Ma Tông, cuộc thi loại cá nhân, trận đấu thứ nhất, Đường Môn thắng.
Trịnh Chiến tuyên bố kết quả trận đấu, đôi đồng tử vẫn chăm chú nhìn ở trên người Hoắc Vũ Hạo. Thiếu niên này, mang tới cho ông quá nhiều cảm giác kỳ dị.
Trong khu chờ chiến, khiếp sợ trong mắt Duy Na dần dần biến mất, nàng khẽ vuốt cằm, tinh mang trong mắt chợt lóe lên. Nàng nói nhỏ vài câu cùng mấy người bên cạnh, sau đó một thiếu niên bước ra, tung người nhảy lên đài thi đấu, bước nhanh tới trung tâm đài thi đấu. 
Bởi vì đây là cuộc thi loại cá nhân, vì vậy, đài thi đấu có thể không cần sửa chữa, như vậy sẽ làm cho Hồn Sư vừa mới chiến thắng không có nhiều thời gian khôi phục hồn lực. Trận đấu được tiếp tục diễn ra, nhiều nhất là trước khi bắt đầu đoàn chiến sẽ có chút thời gian nghỉ ngơi và hồi phục thể lực. 
- Hai bên báo danh.
- Đường Môn, Hoắc Vũ Hạo.
- Tuyết Ma Tông, Trần Luật.
Hai tròng mắt của đội viên Tuyết Ma Tông chăm chú nhìn Hoắc Vũ Hạo, dường như muốn nhìn ra bí mật từ trên người hắn. Hoắc Vũ Hạo vẫn bày ra bộ dáng vân đạm phong khinh* như trước, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, khí tức trên người cũng không bởi vì trận chiến trước mà có bất kỳ thay đổi nào. 
*vân đạm phong khinh= mây nhạt gió nhẹ ( ý nói Hoắc Vũ Hạo thể hiện thái độ rất lạnh nhạt.)
Hai bên đồng thời lui về phía sau, hướng về phần sân thi đấu của mình. Trong tay Hoắc Vũ Hạo vẫn cầm Bình Sữa, cũng không có ý muốn thu hồi. Nhưng hắn cũng không trì hoãn trận đấu, ba ngón tay phải giữ Bình Sữa, lại vừa điều khiển xe lăn, bộ dáng kia, thực làm cho người ta có chút chua xót. Bởi vì không có chiến đội Nhật Nguyệt Đế Quốc thi đấu nên những dân chúng đến xem cuộc chiến cũng không quá coi trọng thắng thua. Bây giờ nhìn thấy bộ dáng của Hoắc Vũ Hạo rất nhiều người không khỏi cảm thấy đồng tình.
Tới biên của đài thi đấu, Hoắc Vũ Hạo xoay người lại, lúc này hắn mới thu hồi Bình Sữa trong tay. Chỉ có chính bản thân hắn mới hiểu rằng, chiến thắng vừa rồi lấy được không hề dễ dàng, Vương Ngạn Phong quả thật rất mạnh.
Hồn Đế của Bản Thể Tông, thực lực nhất định sẽ không kém hơn Hồn Đế xuất thân từ Sử Lai Khắc, điều này làm hắn nhớ tới Mã Tiểu Đào năm đó.
Cho dù Hoắc Vũ Hạo ở trạng thái bình thường, lấy tu vi Hồn Vương của hắn mà muốn chiến thắng đối thủ thì cũng phải toàn lực ứng phó, huống chi bây giờ lại thành cái dạng này. Ưu thế lớn nhất của hắn là đối thủ không biết rõ mình, sau khi vào Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, thân thể hắn bị tàn tật nhưng đồng thời tinh thần lực cũng vì thế mà tăng cao. Không sai, Linh Mâu mới là điểm quan trọng nhất trong chiến thuật của hắn. 
- Trận đấu bắt đầu. 
Bất Phá Đấu La hét lớn một tiếng tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Đầu tiên thân thể Trần Luật của Tuyết Ma Tông trầm xuống xuống phía dưới, ngay sau đó, “ Vèo” một tiếng, cả người hắn đã bật lên. Tốc độ vô cùng nhanh, giống như tên rời cung, kề sát mặt đất lao về hướng Hoắc Vũ Hạo, tốc độ của hắn nhanh đến nỗi người xem cũng phải than thở. 
Sức bật để sinh ra tốc độ của hắn không giống Vương Thu Nhi, đây chính là sức bật vượt qua lực lượng mà người bình thường không thể làm được. Hắn vừa lên đài thi đấu Hoắc Vũ Hạo đã phát hiện hai chân của hắn là có chút khác với thường nhân*, so với bình thường thì dài hơn một chút, cũng cứng rắn hơn một chút. Nhất là bắp chân, mức độ cứng rắn không hề kém bắp đùi là bao. 
*thường nhân: người thường.
Lúc này khi đối thủ vừa bật người đã thể hiện năng lực bộc phát kinh người, gần như trong tích tắc đã đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Trượt! Đối mặt với người không thể tự di chuyển như Hoắc Vũ Hạo, Trần Luật lựa chọn một phương thức tấn công làm người ta rất khó đoán được. Khi sắp tiếp cận Hoắc Vũ Hạo, cả người hắn chợt ngửa ra sau, hai chân đảo về phía trước, một cao một thấp, trực tiếp đạp tới. Mục tiêu không phải là Hoắc Vũ Hạo mà là xe lăn hoàng kim thụ dưới người Hoắc Vũ Hạo.
Qủa là phương thức chiến đấu thông minh, hai mắt trọng tài Trịnh Chiến sáng lên.
Mặc dù Trần Luật tấn công như vậy làm cho người ta cảm thấy hắn ti bỉ*, nhưng không thể không thừa nhận đây là phương pháp tấn công hữu hiệu* nhất.
*ti bỉ= bỉ ổi.
*hữu hiệu: nhiều hiệu quả nhất.
Là người tàn tật, nếu như Hoắc Vũ Hạo mất đi xe lăn thì sẽ giống như mất đi hai chân. Vốn hắn đã không thể tự đi lại, di chuyển cũng vô cùng khó khăn, nếu như bây giờ ngay cả xe lăn cũng mất thì lực chiến đấu sẽ phải giảm đi rất nhiều. Mặc dù Trần Luật cũng có cấp bậc giống Hoắc Vũ Hạo, cùng là Hồn Vương có năm hồn hoàn, nhưng từ lúc bắt đầu trận đấu dường như Trần Luật đã tìm được trọng điểm để có thể dành thắng lợi. 
Ở trong mắt những người xem trận đấu, bây giờ Hoắc Vũ Hạo không còn cách nào khác là phải ngăn cản đối thủ đang trượt tới, nếu không ngăn cản được thì xe lăn sẽ bị phá hỏng, hắn sẽ mất đi sự cơ động trong chiến đấu. Hơn nữa khi hắn không thể đi lại, thì thậm chí không có cách nào đối mặt trực diện với đối thủ. 
Ngay cả những đội viên của Đường Môn thấy cảnh này cũng không khỏi cảm thấy căng thẳng. Vũ Hạo có thể dùng phương pháp gì để mặt đối với đối thủ?
Hoắc Vũ Hạo vẫn không nhúc nhích, nhìn qua, dường như hắn không hề muốn ngăn cản đối thủ. Động tác của Trần Luật cực nhanh, mắt thấy, hai chân hắn sẽ lập tức đụng phải xe lăn. 
Ngay cả chính Trần Luật cũng cảm thấy bất ngờ, tại sao Hoắc Vũ Hạo không ngăn cản hắn? Hắn đã sớm chuẩn bị, chỉ cần Hoắc Vũ Hạo cố gắng ngăn cản công kích của hắn, hắn sẽ bộc phát toàn lực, cho dù phải trả giá cao cũng phải đem xe lăn của đối thủ phá hủy. Chỉ cần làm được điều này, thì hắn nhất định sẽ thắng. 
Đúng lúc này, dưới ánh mắt của Trần Luật, cuối cùng Hoắc Vũ Hạo cũng động, tay phải hắn hướng đến bên người nhẹ vỗ, cả xe lăn hoàng kim thụ bật lên khỏi mặt đất, đồng thời kéo lê sang bên cạnh. 
Né tránh!
Nếu như chỉ đơn thuần là né tránh, Trần Luật đã sớm chuẩn bị biện pháp đối phó, nhưng vừa né tránh, Hoắc Vũ Hạo cùng hoàng xe lăn hoàng kim thụ dường như nhập vào trong không khí, lặng yên không một tiếng động dần dần biến mất. 
Ẩn thân? Trần Luật kinh hãi, thậm chí quên cả thu hồi lực, cả người hắn trượt xa hơn mười thước mới kịp phản ứng, mũi chân điểm xuống đất bắn người dựng lên, hắn vội quay người nhìn lại nhưng Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn biến mất.
Lần biến hóa này, làm tất cả những người đang xem trận đấu không khỏi trợn mắt há mồm. Hoắc Vũ Hạo còn có kỹ năng ẩn thân nghịch thiên* như vậy? 
*nghịch thiên: không hợp với lẽ thường, khó có thể làm được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.