Chương trước
Chương sau
Từ Thiên Nhiên nói: "Nghe Hồng Trần đường chủ nói như thế, ta cũng cảm thấy hứng thú hơn đối với trận chiến này. Vậy cứ để chúng ta mỏi mắt mong chờ xem sao."
Lúc này, trọng tài đã vào sân đấu. Sau khi tuyên bố quy tắc thi đấu của vòng bảng, cuối cùng nói: "Trận đầu tiên của bảng A, Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện chiến đội đấu với Đường Môn. Đội viên dự thi của hai bên tiến vào khu đợi chiến. Đội viên đầu tiên của hai bên lên sân thi đấu."
Trừ Hoắc Vũ Hạo ra, tất cả đội viên dự thi của hai bên đều đồng thời đứng lên, ánh mắt va chạm lẫn nhau, nhất thời bắn ra tia lửa mãnh liệt. Hoắc Vũ Hạo vẫn lim dim hai mắt, giống như đã thật sự ngủ thiếp đi vậy.
Mặc dù ánh mắt của Vương Thu Nhi vẫn lạnh như băng, nhưng ánh mắt của nàng cũng vẫn rơi vào trên người của Hoắc Vũ Hạo. Thấy lúc này hắn cũng còn không chịu mở mắt ra, không khỏi nhíu mày. Vòng đấu trước Đường Môn bỏ cuộc, khiến cho nàng rất là bất mãn. Vòng đấu này, bọn họ sẽ bỏ cuộc nữa hay không? Cho dù như thế nào, nhất định ta cũng phải mang Sử Lai Khắc chiến đội qua được vòng này, không chỉ là đánh bại Nhật Nguyệt chiến đội, cũng cần phải đánh bại Đường Môn. Nếu như vòng đấu này bọn họ bỏ cuộc lần nữa. Ta phải làm sao đây?
Trong khi Vương Thu Nhi tự hỏi trong lòng, đội viên của hai bên đã tiến vào sân thi đấu.
Bên phía Đường Môn, Nam Thu Thu thấp giọng nói với Kinh Tử Yên đang ở bên cạnh: "Tử Yên tỷ, ngươi nói lần này chúng ta có thể thắng bọn họ hay không? Đây chính là Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện đó. Nghe nói là á quân của kì đại tái trước. Trừ Sử Lai Khắc học viện ra, bọn họ chưa từng thua những đội khác."
Kinh Tử Yên thần bí hề hề nói: "Nói như vậy, ngươi coi trọng đối thủ sao?"
Nam Thu Thu nói: "Khẳng định vậy mà. Vòng đấu trước chúng ta đã bỏ cuộc. Tại sao lại không thể bỏ cuộc ở trong vòng này? Chi bằng giữ lại thể lực đi liều mạng với những chiến đội khác. Đây chỉ là trận đầu tiên. Nếu vừa thua trận, vừa ngũ lao thất thương, chẳng phải là bị đánh tới độ phải về nước sao?"
Kinh Tử Yên im lặng nói: "Nói như vậy, ngươi cho rằng chúng ta có năng lực chiến thắng học viện Sử Lai Khắc rồi? Nếu chúng ta bỏ qua trận đấu này, sau đó lại thua học viện Sử Lai Khắc, làm sao vào được vòng trong? Một bảng chỉ có hai đội có thể tiến vào vòng tứ kết mà thôi."
Nam Thu Thu mở to hai mắt nhìn, nói: "Cái gì? Đường Môn không có danh tiếng gì của các người còn muốn tiến vào vòng tứ kết? Tử Yên tỷ, ngươi có nhầm không? Trừ phi thực lực của từng người bọn họ cũng có thể mạnh như ngươi, nếu không làm sao bọn họ tiến được vào tứ kết. Cái này căn bản là không có thể nào. Ở vòng đấu loại cố gắng thắng hai trận, tới phút cuối cố gắng kiếm chút tên tuổi mới là sự lựa chọn chính xác của bọn họ."
Kinh Tử Yên cười hắc hắc, nói: "Vậy cũng không nhất định. Chi bằng chúng ta đánh cược đi, như thế nào?"
tính cách trước giờ của Nam Thu Thu chính là không chịu thua: "Đánh cuộc gì? Đánh cược như thế nào?"
Kinh Tử Yên nói: "Đánh cược thắng bại của trận này đi. Không phải ngươi coi trọng Nhật Nguyệt chiến đội kia sao? Ta đánh cược Đường Môn sẽ thắng. Nếu như ngươi thắng , ta sẽ dẫn ngươi đi tửu điếm hào hoa nhất ở Minh Đô ăn một bữa cơm thật no đủ. Nếu như ngươi thua, sẽ phải đánh với ta mười trận, tiến hành trong mười ngày. Thuộc tính Hủy Diệt của ngươi cũng rất tốt đó."
Khóe miệng của Nam Thu Thu giật giật, hiển nhiên là đang nghĩ tới ký ức gì đó không mấy tốt đẹp, sau khi tự hỏi bản thân, nàng lập tức gật đầu nói: "Tốt, một lời đã định. Tử Yên tỷ, ngươi cũng không được quịt nha. Dường như ta đã thấy một bữa bữa tiệc lớn đi tới trước mặt rồi đấy."
Kinh Tử Yên ngạo nghễ nói: "Vì Đường Môn vinh quang nên ta mới phải đánh cược với ngươi. Thua thì thua, cùng lắm thì ra chút tiền mời ngươi ăn cơm là được. Chúng ta một lời đã định, không ai có thể ăn quịt được."
Ngồi ở bên cạnh Kinh Tử Yên, khóe miệng của Quý Tuyệt Trần cũng hơi giật, nhưng ánh mắt vẫn rất bình tĩnh. Ánh mắt của hắn cũng vẫn chỉ tập trung ở trên người của Hoắc Vũ Hạo. “Trận thi đấu mạnh mẽ như vậy, nhất định sẽ đem lại cho ta một chút đầu mối. Vũ Hạo, xem ngươi vậy. Chỉ là, trạng thái thân thể hiện tại của ngươi, có thể phát huy được mấy phần thực lực đây?”
Các đội viên của hai chiến đội cũng đã tiến vào trong khu đợi chiến.
Bên phía của Nhật Nguyệt chiến đội, Tiếu Hồng Trần vẫy vẫy một gã thanh niên, tên thanh niên đó lập tức phóng người lên sân thi đấu. Người này thân hình cao lớn, bả vai hết sức rộng. Ánh mắt bình thản khiến cho người ta cảm thấy hết sức tỉnh táo. Cũng có thể coi là tướng mạo anh tuấn. Hai tay đặc biệt to, mười ngón tay rất dài.Ở trong trận đấu, làm cho người ta có một loại cảm giác thực lực của hắn không hề tầm thường.
Bên phía Đường Môn, Vương Đông Nhi nhẹ nhàng vỗ tay phải của Hoắc Vũ Hạo, cũng đứng lên từ chỗ mình đang ngồi.
Nàng đứng dậy làm cho Hoắc Vũ Hạo rốt cục cũng mở hai mắt ra. Ánh mắt của hắn lạnh như băng, thậm chí có thể dùng từ lãnh khốc để hình dung. Hướng Vương Đông Nhi khe khẽ gật đầu. Nhưng không có dặn dò gì cả.
Mũi chân của Vương Đông Nhi chỉa xuống đất, nhẹ nhàng bay lên sân thi đấu. Sau khi nàng đã vào sân thi đấu, vòng bảo hộ chung quanh sân thi đấu trong nháy mắt bay lên. Ngăn cách bọn họ với thế giới bên ngoài.
"Quả nhiên là Vương Đông?" Ngồi ở trong khu đợi chiến,chiến ý trong lòng Mộng Hồng Trần giống như là bị giội bởi một chậu nước đá, lập tức dập tắt hơn phân nửa.
Trên mặt Tiếu Hồng Trần toát ra một nụ cười cổ quái, "Xem ra ông trời cũng đứng về phía chúng ta, không để muôi là người đầu tiên ra sân là quyết định đúng. Nếu không lỡ như muội không cẩn thận thua hắn, những trận đấu phía sau sẽ rất khó khăn ."
Hàm răng của Mộng Hồng Trần khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, lẩm bẩm: "Sớm biết Vương Đông là người đầu tiên ra sân thì ta đã dặn dò Thời Hưng không được hạ sát thủ rồi. Hiện tại không còn kịp nữa rồi, làm sao bây giờ đây."
Tiếu Hồng Trần nhất thời làm ra một vẻ mặt bất đắc dĩ, "Muội theo phe nào vậy? Hiện tại thứ muội nên nghĩ chính là chúng ta có thể thắng bọn họ hay không đi."
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Vương Đông Nhi và tên thanh niên của Nhật Nguyệt chiến đội cũng đã đi tới giữa sân thi đấu.
Trọng tài nhìn hai bên một chút, trầm giọng nói: "Đây là trận đầu của vòng bảng, các ngươi cẩn thận một chút. Dốc hết sức không đánh cho đối thủ tàn phế. Một khi ta đoán được kết quả thắng bại, lập tức sẽ tách các ngươi ra. Ai cũng không được tiếp tục công kích, nếu không, sẽ bị phán thua, hiểu chưa?"
Giai đoạn vòng loại thực sự đã chết quá nhiều người, ban tổ chức đại tái cũng chịu áp lực không nhỏ, nên yêu cầu đối với trọng tài cũng đã nghiêm khắc hơn rất nhiều.
Tên thanh niên của Nhật Nguyệt chiến đội gật đầu, nói: "Ta tên là Thời Hưng, nhớ kỹ tên của ta, có lẽ, nó sẽ theo ngươi cả đời." Vừa nói, hắn xoay người đi về phía khu chuẩn bị của mình.
Vương Đông Nhi nhíu mày, nói với trọng tài: "Hiện nay thanh niên đều là loại không biết điều như vậy sao?"
Khóe miệng của trọng tài hơi giật, nói: "Đi chuẩn bị đi. Thi đấu là dựa vào thực lực, không phải là đấu võ mồm."
Vương Đông Nhi nói: "Không được thiên vị. Nếu không ngươi sẽ phải hối hận."
Trọng tài cũng ngẩn người, ở trong giai đoạn vòng loại hắn cũng chủ trì không ít trận đấu, nhưng dám can đảm uy hiếp trọng tài, đây tuyệt đối là người đầu tiên. Tiểu tử này cũng quá ngông cuồng.
Vương Đông Nhi đang muốn xoay người đi về bên khu chuẩn bị của mình thì thấy bên sân đối diện có người phất tay với mình, còn không phải là Mộng Hồng Trần sao. Vương Đông Nhi có chút bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, cũng vẫy tay với nàng. Sau đó mới đi về phía bên sân của mình.
Mộng Hồng Trần nhất thời kích động , nói với Tiếu Hồng Trần: "Ca ca, ngươi có nhìn thấy không? Hắn cũng vẫy tay với ta kìa. Huynh nhìn cái vẻ mặt bất đắc dĩ kia xem, hiển nhiên là không muốn đối địch với chúng ta. Đợi sau khi đại tái lần này kết thúc, cho dù như thế nào đi nữa cũng phải đưa hắn về học viện của chúng ta. Như vậy ta có thể cùng hắn ở chung một chỗ rồi."
"Câm miệng. Cái tên mê trai này. Ta nhịn ngươi đủ rồi đó. Mau mau ngồi yên tại chỗ cho ta. Mặt mũi gia tộc Hồng Trần chúng ta cũng bị ngươi làm mất hết cả rồi." Tiếu Hồng Trần thấp giọng gầm thét.
Khi Vương Đông Nhi xoay người đi về sân thi đấu của mình cũng ngay lúc đối mặt với Hoắc Vũ Hạo đang ngồi trong khu đợi chiến, hai mắt nhìn nhau, ánh mắt lúc này của Hoắc Vũ Hạo lạnh như băng, dường như thân thể cũng tiến vào một trạng thái khác, phất tay với nàng.
Vương Đông Nhi khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Đi thẳng đến sát bên sân thi đấu, nàng mới xoay người lại. Nhưng khi nàng vừa mới xoay người, trong nháy mắt đã thấy cánh tay của trọng tài hạ xuống, báo hiệu trận đấu bắt đầu.
Thiên vị rõ ràng như vậy sao? Vương Đông Nhi hơi nhíu mày, nhưng không vội vọt tới trước, quang mang trong mắt chợt lóe sáng, hai cái cánh huyễn lệ và chói mắt đã mở rộng ra ở sau lưng.
Đôi cánh khổng lồ màu lam, bao trùm toàn bộ lưng của nàng, đồng thời cũng nhuộm một tầng màu vàng lam tuyệt đẹp lên người nàng. Từng cái đốm màu vàng trên đôi cánh của Quang Minh Nữ Thần Điệp lúc này dường như sống lại, hơi thở quang minh nồng đậm trong nháy mắt bay lên.
Ngược lại, người đầu tiên phát động lại là Thời Hưng của Nhật Nguyệt chiến đội. Hắn vừa sải bước ra thì đã vọt tới trước. Cùng lúc đó, một đôi cánh phi hành hồn đạo khí chợt triển khai ra, chỉ cần hai bước gia tốc, hắn đã nhảy lên cao, thân thể đã ở trên không trung. Bốn đạo bạch quang chói mắt bắn ra từ phi hành hồn đạo khí, đẩy thân thể của hắn phóng lên trên không trung giống như một ngôi sao băng vậy.
Đồng thời, một viên cao bạo đạn cấp bốn màu đỏ hồng đã bắn về hướng Vương Đông Nhi.
Giống như kì đại tái trước, đại tái lần này, Hồn Đạo Sư cũng không được phép sử dụng bất kỳ định trang hồn đạo khí nào. Địa vị của cái cao bạo đạn hồn đạo khí cấp bốn này ở trong hồn đạo khí cấp bốn cũng không cách biệt lắm. Uy lực cực lớn, nhưng thời gian tụ lực cũng rất dài. Thời Hưng có thể vừa khống chế phi hành hồn đạo khí bay lên không trung đồng thời bắn ra một quả cao bạo đạn nhanh như vậy, năng lực ở phương diện sử dụng hồn đạo khí cũng đã tương đối không tầm thường.
Vương Đông Nhi khinh thường bĩu môi, hai cánh sau lưng nhẹ nhàng vỗ, cũng phóng thẳng lên trên không trung.
Hoắc Vũ Hạo đồng ý cho nàng là người đầu tiên ra sân, có quan hệ rất lớn đối với việc nàng có thể bay. Trong các trận đấu ở vòng loại, tỷ lệ chiến thắng của Hồn Đạo Sư tông môn là rất cao so với học viện. Cũng là do quy tắc mới ở lần đại tái này, Hồn Đạo Sư có phi hành hồn đạo khí, có ưu thế quá rõ ràng ở trên không trung.
Lúc này Vương Đông Nhi phóng thẳng lên không trung giống như là một mũi tên, nhưng một màn quỷ dị cũng xuất hiện. Quả cao bạo đạn cấp bốn kia chợt thay đổi phương hướng ở trên không trung, phóng thẳng về phía nàng.
Cao bạo đạn có năng lực truy tung? Vậy nó không còn là cấp bốn nữa rồi.
Nhưng tại sao nhìn qua uy thế của nó lại không khác biệt lắm so với cấp bốn vậy? Trong khu đợi chiến của Đường Môn, đại não của Hoắc Vũ Hạo đang không ngừng tính toán với tốc độ cao.
Đối với Đường Môn, trận đấu này vô cùng quan trọng, người đầu tiên ra sân lại là Vương Đông Nhi, điều hắn sợ nhất đúng là mình quan tâm sẽ bị loạn, không thể giữ được tĩnh táo để chỉ huy trận đấu. Vì vậy, lúc ban nãy khi hắn nhắm mắt lại, thật ra là đang thi triển một vong linh ma pháp được truyền thừa bởi Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư. Tên là Vong Linh Tịch Diệt Chi Tâm. Có thể làm cho tâm tình của mình tiến vào một loại trạng thái tỉnh táo đến kì lạ, đem độ nhạy cảm tăng mạnh trên diện rộng, thiếu sót duy nhất chính là sau khi thi triển Vong Linh Tịch Diệt Chi Tâm, trong thời gian một ngày hắn sẽ không xuất hiện bất cứ tia tình cảm nào. Chỉ biết dùng lý trí để phân tích vấn đề.
Quang mang của Hồn Hoàn thứ nhanh sáng lên, một đoàn kim quang bắn nhanh ra từ những cái đốm ở trên đôi cánh sau lưng Vương Đông Nhi, trong nháy mắt nghênh đón cao bạo đạn ở trên không trung.
Trong tiếng nổ vang kịch liệt, giữa không trung nhất thời sáng lên một đoàn hồng quang nóng bỏng có đường kính hơn mười thước. Sóng xung kích mãnh liệt làm phần lớn không khí trên sân đấu cũng bị bóp méo.
Quả nhiên là cao bạo đạn cấp năm. Công kích uy lực đã đến gần hồn đạo khí cấp sáu. Cái tên Thời Hưng kia đúng là không đơn giản.
Thời Hưng phóng ra chỉ có năm cái hồn hoàn, hơn nữa lại chỉ là hai vàng, ba tím, thực sự cách biệt khá xa so với Vương Đông Nhi, người đã phóng ra hai vàng, hai tím, hai đen, Hồn Hoàn tốt nhất và cân đối nhất, thực lực cấp bậc Hồn Đế.
Nhưng mà nếu như hắn có thể phóng ra một viên truy tung cao bạo đạn cấp năm ở trong thời gian ngắn như thế, như vậy, cho dù tu vi hồn lực của hắn vẫn chỉ mới ngũ hoàn, nhưng sợ rằng khoảng cách đến lục hoàn cũng không còn xa.
Sóng xung kích mãnh liệt vẫn lan đến gần Vương Đông Nhi, làm cho thân thể của nàng nghiêng hướng về phía trước. Mà bên kia, lại có ba quả cao bạo đạn được bắn ra, giống như gào thét mà đến, hiện ra như hình chữ “phẩm” ở trên không trung, đúng lúc ngăn lại toàn bộ phương vị hướng về phía trước của Vương Đông Nhi.
Vương Đông Nhi không nóng lòng xông lên, cũng không liều mạng. Thân thể trầm xuống phía dưới, thu lại đôi cánh ở sau lưng, rơi hướng xuống mặt đất. Nhưng những cao bạo đạn này có hiệu quả truy tung, lập tức đuổi theo nàng. Còn Vương Đông Nhi thì không có ý giảm tốc độ lại, phóng thẳng xuống mặt đất. Nơi nàng đang lao xuống lại là chỗ đứng của trọng tài. Vừa phóng hướng, nàng vừa hô: " Cẩn thận, trọng tài, mau tránh ra."
Trọng tài cũng giật mình, đây chỉ là vòng bảng, dĩ nhiên sẽ không thể nào phái Hồn Sư quá mạnh mẽ làm trọng tài. Hắn chỉ là cường giả cấp bậc thất hoàn Hồn Thánh. Nên cũng không chịu được ba quả cao bạo đạn nổ tung cùng một lúc. Tên đội viên của Đường Môn này muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn cùng ta đồng quy vu tận sao?
Dưới sự sợ hãi, trọng tài lập tức phóng ra vũ hồn của mình, thân hình chợt lóe, cũng đã ở cách xa mười mấy thước, quả nhiên là Mẫn Công Hệ chiến Hồn Sư.
Vương Đông Nhi chẳng có ý muốn thả hắn, đôi cánh được triển khai, lướt về hướng trọng tài một cách tuyệt đẹp.
Trên đài chủ tịch, Từ Thiên Nhiên nhàn nhạt nói: "Sau khi trận đấu này kết thúc, phế bỏ tư cách của tên trọng tài kia đi. Thiên vị cũng phải nhìn tình huống chứ. Dưới tình huống có vạn người đang xem, chỉ làm cho đế quốc mất thể diện. Thật là một tên ngốc."
"Dạ." Ánh sáng lạnh lùng trong mắt Quất Tử hiện lên, mà lúc này, trong đầu của nàng cũng hiện ra tình cảnh năm đó nàng và Vương Đông Nhi cùng nhau trị thương cho Hoắc Vũ Hạo.
Hẳn là hắn đã biết nàng là nữ nhi. Bọn họ, bọn họ ở cùng một chỗ sao?
Nghĩ đến đây, tim của Quất Tử chợt không tự chủ run nhẹ.
"Quất Tử, tại sao tay của ngươi lại lạnh như vậy?" Từ Thiên Nhiên nghi ngờ hỏi.
Quất Tử căng thẳng trong lòng, chặn lại nói: "Tranh tài quá đặc sắc, vì vậy nên thiếp có chút khẩn trương."
Từ Thiên Nhiên mỉm cười nói: "Không phải ngươi để ý tên thanh niên kia của Đường Môn sao. Hắn đúng là nam nhân anh tuấn nhất mà ta đã thấy qua. Cho dù ta không tàn tật cũng phải tự xấu hổ với hắn."
Quất Tử bật cười nói: "Điện hạ, không phải ngài đang ghen chứ."
Từ Thiên Nhiên cười ha hả, nói: "Ta cũng là nam nhân, tại sao lại không thể ghen chứ?" Ngoài mặt của hắn mặc dù đang cười nhưng quang mang trong đáy mắt cũng rất lạnh lùng. Một nam nhân tàn tật như hắn, ở trong nội tâm, hắn càng kiêng kỵ nữ nhân của mình bất trung. Chỉ cần có tư tưởng thôi cũng không được. Bất quá câu nói đầu tiên của Quất Tử cũng hóa giải sự tức giận mới vừa dâng lên ở trong lòng hắn.
"Ngài ghen, thiếp thấy rất vui, chuyện này chứng minh ngài quan tâm đến thiếp. Bất quá. Ngài đâu cần thiết phải ghen với một nữ nhân." Quất Tử bật cười nói.
"Nữ nhân?" Từ Thiên Nhiên ngẩn người.
Quất Tử tiến tới bên tai của hắn, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ ngài nhìn không ra, Vương Đông kia căn bản là nữ nhân hay sao? Làm sao khi lớn lên nam nhân có thể xinh đẹp như vậy."
Từ Thiên Nhiên sửng sốt, "Thì ra là nữ. Tại sao ngươi lại biết được?"
Quất Tử mỉm cười nói: "Không phải ngài kêu thiếp đi điều tra Đường Môn sao, thông qua quan sát người của thiếp đoán ra được. Nàng chẳng những là nữ, hơn nữa còn là một cặp với cái tên Hoắc Vũ Hạo kia. Bọn họ cũng ở cùng một chỗ, mỗi ngày đều là nàng chiếu cố sinh hoạt hằng ngày của Hoắc Vũ Hạo."
"Nữ nhân? Nếu như nàng thay trang phục của nữ, nhất định rất đẹp." Từ Thiên Nhiên lẩm bẩm nói. Nhưng vừa nói ánh mắt cũng chợt trở nên thô bạo.
Nếu như, nếu như ta không mất đi năng lực của một nam nhân, như vậy, ta sẽ có bao nhiêu mỹ nữ như vậy đây.
"Điện hạ, ngài nắm tay thiếp đau quá." Quất Tử kêu đau nói.
Ánh mắt của Từ Thiên Nhiên chợt ngưng tụ, lúc này mới khôi phục lại bình thường, "Xin lỗi."
Quất Tử nắm tay của hắn, nói: "Không sao, điện hạ, ngài không nên nghĩ nhiều quá. Khoa học của đế quốc phát triển như vậy, sớm muộn cũng có thể trị lành thương thế nơi đôi chân của ngài."
"Ừ." Từ Thiên Nhiên gật đầu một cái, "Xem thi đấu đi."
Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, trong sân thi đấu cũng xuất hiện biến hóa, Vương Đông Nhi từ trên cao phóng xuống, nhìn thấy đã gần tới mặt đất, còn người trọng tài kia thì nhanh chóng quay đầu bỏ chạy. Thất hoàn Hồn Thánh dù sao cũng không phải là để nói chơi, cho dù ở trạng thái phi hành, Vương Đông Nhi muốn đuổi kịp hắn cũng không dễ dàng gì.
Mắt thấy mặt đất đã gần ngay trước mặt, thân hình của Vương Đông Nhi quay lại, hai chân thon dài điểm nhẹ một cái ở trên mặt đất, ngay trước khi ba viên cao bạo đạn ở phía sau sắp đuổi kịp mình, đột nhiên bắn ngược lên, bay nhanh như tia chớp hướng lên không trung.
"Oanh, oanh, oanh____" Ba tiếng nổ cơ hồ là ở cùng một thời gian vang lên, mặc dù sân thi đấu đã được hồn đạo khí gia cố, nhưng cũng không chịu nổi oanh kích cỡ như vậy. Nhất thời các mảnh kim loại bay tán loạn, sóng xung kích mãnh liệt cơ hồ tràn ngập khắp cả sân thi đấu. Dường như sóng xung kích kia cũng nâng thân hình của Vương Đông Nhi lên, khiến cho nàng bay lên trên không với tốc độ còn nhanh hơn trước, trên thân thể cũng bịt kín một tầng ánh sáng màu hoàng kim, không mảy may bị lực nổ tung đả thương mình.
Nhưng ngay lúc đó, trên bầu trời, một cổ áp lực kinh khủng chợt phủ xuống.
Khi Vương Đông Nhi kéo theo ba quả cao bạo đạn từ trên trời giáng xuống, Thời Hưng cũng không đứng nhàn rỗi, công kích đó của hắn cũng chỉ muốn kiềm chế Vương Đông Nhi mà thôi, đối với người của Đường Môn, Tiếu Hồng Trần sớm đã đem thành quả nghiên cứu của mình nói cho các đồng bạn biết. Vương Đông Nhi chính là một trong những cường giả mà bọn họ phải đối mặt, về việc tu vi của Vương Đông Nhi tăng lên tới lục hoàn, bọn họ cũng sớm phán đoán ra được.
Ngay cả Thời Hưng cũng không nghĩ tới rằng mình chỉ cần bắn ra loạt cao bạo đạn thứ hai thì đã có thể bức bách Vương Đông Nhi quay đầu bỏ chạy. Hồn Đạo Sư chiến đấu với Hồn Sư, khoảng cách là cực kỳ quan trọng. Một khi khoảng cách được kéo ra, đó chính là thiên hạ của Hồn Đạo Sư.
Thời Hưng quyết định rất nhanh, lập tức thu hồi những hồn đạo khí khác mà mình muốn tiếp tục dùng để áp chế Vương Đông Nhi, một trọng pháo màu đỏ đã bị hắn khiêng lên trên vai.
Trọng pháo này dài chừng hai thước, đường kính chừng ba mươi ly. Mới vừa xuất hiện đã tản mát ra một cổ hơi thở nồng đậm và nóng bỏng. Toàn thân của nó được rèn bởi xích dương thiết, trọng yếu trận pháp cũng được tạo hình bởi Xích Hoả Tinh. Lấy tinh thạch làm hạch tâm trận pháp, điểm quan trọng nhất chính là không thể có nửa điểm sai lầm, nhất định phải hoàn thành liền mạch, nếu không, sẽ không có cách nào sửa đổi được, bởi vì tinh thạch không thể kéo dài và dát mỏng tốt như kim loại.
Hồn lực của Thời Hưng toàn lực rót vào, cái Xích Hoả trọng pháo cấp sáu này bắt đầu được sung năng một cách toàn diện. Khi Vương Đông Nhi quay đầu hướng về phía trước, nó đã đến gần giai đoạn hoàn thành sung năng.
Trong mắt Thời Hưng lộ ra quang mang tàn nhẫn, Hồn Đế thì sao chứ? Lực công kích của Xích Hoả trọng pháo cho dù là Hồn Thánh cũng không dám chính diện chống lại. Ta xem ngươi né tránh như thế nào.
Một ống kim loại nhỏ lặng lẽ dân lên từ vai trái của hắn, một đạo hồng quang bắn nhanh ra, trực tiếp rơi vào trên người của Vương Đông Nhi.
Đây là….., định vị hồn đạo khí?
Ngồi ở trong khu đợi chiến, ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo chợt ngưng tụ, định vị hồn đạo khí được ứng dụng nhiều ở trên định trang hồn đạo khí. Cũng tương đương như là nòng nhắm của định trang hồn đạo khí. Lúc này Thời Hưng sử dụng cái định vị hồn đạo khí này hiển nhiên cũng không đơn giản, ngay khi một đạo hồng quang được bắn ra, đồng thời Xích Hoả trọng pháo cấp sáu của hắn cũng đã sáng lên một màu đỏ.
Lấy thực lực Hồn Đạo Sư cấp năm thao túng hồn đạo khí cấp sáu đã là cố hết sức rồi, chỉ sợ tu vi của Thời Hưng đã đến gần lục hoàn. Nhưng không thể nào trang bị năng lực truy tung ở trên Xích Hoả trọng pháo cấp sáu này. Nhưng hắn vẫn có cách khác, lấy định vị hồn đạo khí cấp bốn kết hợp với trọng pháo của mình, ở một mức nào đó cũng có thể đạt được hiệu quả truy tung. Hơn nữa Xích Hoả trọng pháo cũng có một ít năng lực khóa mục tiêu và nhắm trúng, một pháo này, hiển nhiên hắn đã tính toán muốn hoàn toàn oanh kích lên người Vương Đông Nhi. Một kích giành chiến thắng.
Dường như Vương Đông Nhi cũng cảm nhận được áp lực cực lớn, vốn dĩ đang bay nhanh ở trên không trung đột nhiên dừng lại, hai cánh mở ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn Xích Hoả trọng pháo đang nổi lên phong ba ở trên không trung.
Kim quang càng thêm mãnh liệt bắt đầu dâng lên ở trên người nàng, ngay cả đôi cánh Quang Minh Nữ Thần Điệp màu lam kia cũng bị nhuộm thành màu vàng chói lọi.
"Đi chết đi." Thời Hưng chợt quát một tiếng. Trọng pháo trong tay ngang nhiên bắn ra. Hỏa trụ đáng sợ màu đỏ chót chợt bắn ra từ trong cái Xích Hoả trọng pháo kia, ánh lửa hơi ngưng tụ ở trên không trung, sau đó lập tức hóa thành một trái cầu lửa thật lớn mang theo sóng gợn mãnh liệt vặn vẹo, thoáng cái đã đến trước mặt Vương Đông Nhi.
Lúc này, tất cả mọi người đang xem chiến đều ngừng thở. Hỏa cầu kia lớn gấp đôi thân thể Vương Đông Nhi, nàng có thể chịu được hay không? Thân thể của nàng sẽ bị nuốt chửng sao?
Con người đối với đẹp xấu đều có phán đoán rất trực quan, mặc dù Thời Hưng đại biểu cho Nhật Nguyệt đế quốc, nhưng tướng mạo anh tuấn của Vương Đông Nhi cũng mang cho hắn không ít người ủng hộ. Rất nhiều người cũng đã nhắm chặt hai mắt lại theo bản năng, không đành lòng nhìn thấy một thanh niên anh tuấn như vậy bị hủy diệt ngay trước mắt của mình.
Chỉ có những người đang mở mắt nhìn mới có thể chứng kiến một màn tựa như kì tích được phát sinh. Đối mặt Xích Hoả đạn pháo khổng lồ kia, chẳng những Vương Đông Nhi không có bất kỳ ý muốn né tránh, ngược lại mở hai cánh tay của mình ra, trong phút chốc, dường như khắp cả thân thể của nàng cũng biến thành một loại thủy tinh màu vàng, Hồn Hoàn thứ năm trên người nàng cũng lặng lẽ sáng lên.
Xích Hoả đạn pháo khổng lồ kia đã đến trước người của nàng. Nhưng trong nháy mắt, trên người của Vương Đông Nhi nhộn nhạo lên một tầng sóng gợn màu vàng. Cái đó giống như là một loại ánh sáng được chiết xạ từ trong thủy tinh chiếu rọi lên trên Xích Hoả đạn pháo, làm thế xông tới của nó giảm chậm lại. Sau đó, Vương Đông Nhi mở hai cánh tay ra, ôm chặt đạn pháo khổng lồ kia.
Đúng vậy. Ôm chặt lấy, hơn nữa, Xích Hoả đạn pháo cũng không phát nổ…..
"Đây là ………" Trên đài chủ tịch, ngay cả Nhiếp Chính Vương Từ Thiên Nhiên cũng không khỏi phát ra một tiếng kinh hô.
Hai tròng mắt đã biến thành màu vàng của Vương Đông Nhi mang theo vài phần châm chọc nhìn đối thủ trên bầu trời, nhàn nhạt nói: "Trả lại cho ngươi."
Hai tay nâng lên trên, đạn pháo khổng lồ chuyển sang tay phải. Quang mang của Xích Hoả đạn pháo kia còn mãnh liệt hơn so với lúc trước, hoả diễm màu đỏ đã biến thành màu vàng, sau một khắc mang theo đuôi lửa tuyệt đẹp phóng thẳng tới Thời Hưng.
Vừa ném ra đạn pháo khổng lồ này, Vương Đông Nhi vừa mỉm cười tự nhủ: "Không để cho ngươi có đầy đủ thời gian, làm sao ngươi chịu xuất ra chiêu cực mạnh này?"
Trong lúc đạn pháo khổng lồ được ném ra, trong nháy mắt màu vàng trên người nàng cũng vụt tắt, mở ra hai cánh sau lưng, đã đuổi theo đạn pháo hướng về phía Thời Hưng.
Lúc này Thời Hưng đã hoàn toàn ngu người. Trong nháy mắt khi trọng pháo được bắn ra, trong đầu hắn cũng hiện lên vô số tình huống mà hắn có thể nghĩa ra được, tình huống bất lợi nhất chính là trên người của Vương Đông Nhi có vô địch hộ tráo, phòng ngự được một kích kia của hắn. Nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng có thời gian tiếp tục phát động công kích, muốn sử dụng vô địch hộ tráo cũng cần phải tiêu hao hồn lực. Hơn nữa cũng tương đương với việc lật được một lá bài tẩy của đối thủ. Nhưng ngàn vạn lần hắn không nghĩ ra được, một kích tụ thế cực lâu của mình, lại bị bắn ngược lại.
Mắt thấy đạn pháo màu vàng đang đến gần với tốc độ không chậm hơn so với lúc trước. Thời Hưng lập tức kịp phản ứng. Nghiến răng nghiến lợi giơ tay lên vỗ ngực một cái, nhất thời, một cái vòng bảo hộ chợt dâng lên từ trên người hắn, ôm trọn thân thể của hắn ở bên trong.
Phát động vô địch hộ tráo không phải là Vương Đông Nhi, mà là hắn.
"Oanh__" lực nổ kinh khủng vang lên trên không trung, giống như là một đóa hoa khổng lồ màu vàng đang nở rộ.
Trong lúc nổ tung, Thời Hưng chỉ cảm giác hồn lực trong cơ thể của mình giảm xuống với tốc độ kinh người, vô địch hộ tráo duy nhất kia đã bắt đầu phát ra thanh âm "Ken két", giống như là không chịu nổi được lực nổ tung kinh khủng như vậy.
Thật vất vả lắm hắn mới chống lại được dư âm của vụ nổ, mà lúc này hồn lực của hắn cộng thêm phần tiêu hao do lúc trước sử dụng hồn đạo khí, đã hạ thấp chỉ còn chưa đầy năm thành.
Càng làm cho Thời Hưng cảm thấy hoảng sợ chính là việc Vương Đông Nhi đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
"Đồ ngốc, phía trên." Tiếu Hồng Trần tức giận kêu to, đáng tiếc Thời Hưng ở trong vòng bảo hộ của sân thi đấu thì không thể nghe được âm thanh của hắn.
Lúc này một cái lục mang tinh ( ngôi sao sáu cánh ) khổng lồ màu vàng đã ở trên đỉnh đầu của Thời Hưng, khi hắn còn đang hoảng sợ nhìn xung quanh, quang mang trói buộc màu vàng đã giáng xuống từ trên trời, nuốt chửng thân thể của hắn ở trong đó.
Trong nháy mắt, hộ thể hồn đạo hộ tráo cấp năm của Thời Hưng được kích thích ra, nhưng đã không thể nhìn thấy được thân ảnh của hắn nữa.
Hai cánh triển khai, Vương Đông Nhi từ trên trời giáng xuống, một quang cầu màu vàng đã nhanh chóng ngưng tụ và thành hình ngay tại trước người của nàng.
"Leng keng___" Hồn đạo hộ tráo bị nghiền nát, lại có một tầng vô địch hộ tráo được dâng lên. Nhưng hồn lực của Thời Hưng đã giảm xuống còn chưa đầy ba thành. Sau đó hắn đã thấy một cái quang cầu màu vàng đụng vào vô địch hộ tráo của mình. Tiếng cọ xát chói tai, bắn ra vô số kim quang.
Hồn lực giảm xuống cực nhanh, trong mắt Thời Hưng đã toát ra vẻ tuyệt vọng , nhìn Vương Đông Nhi đang triển khai hai cánh tựa như Quang Thần hàng lâm, hắn biết mình đã thua.
"Ta nhận thua." Thời Hưng quát to một tiếng. Lai lịch của Đường Môn chiến đội hắn đã sớm biết được từ Tiếu Hồng Trần, hai bên nhưng là tử địch, hắn không muốn bởi vì chấp nhất của mình mà bỏ mạng ở chỗ này. Hơn nữa, phía sau còn có trận đấu đoàn đội, hiện tại cũng chưa phải là lúc liều mạng. Hắn là người đầu tiên ra sân thi đấu, chỉ cần dùng bình sữa khôi phục hồn lực, đợi đến khi vào trận đấu đoàn đội, cơ hồ đã hoàn toàn khôi phục.
Trận này, hắn thua nhưng không phục , hắn thua hoàn toàn là bởi vì không biết được hồn kỹ thứ năm kì dị kia của Vương Đông Nhi. Cho dù là hiện tại, rốt cục hắn cũng chưa hiểu được tác dụng của cái hồn kỹ thứ năm kia là gì.
Nghe được hắn hô lớn nhận thua, trong mắt Vương Đông Nhi toát ra một tia châm chọc, phía bên dưới, trọng tài đã hô lớn làm cho nàng phải dừng tay.
Vương Đông Nhi mở hai cánh tay ra, làm ra vẻ mình không tấn công nữa, thu liễm hai cánh, rơi xuống đất từ trên không trung.
Quang cầu màu vàng của nàng vẫn tiếp tục ma sát với vô địch hộ tráo, nhưng tia sáng đã càng ngày càng yếu đi, vốn dĩ Điệp Thần Trảm là loại công kích trên phạm vi rộng nhưng nay lực công kích đã bị nàng tập trung ở cùng một chỗ, lúc này mới có thể sinh ra lực phá hoại mạnh như thế.
Thời Hưng thở phào nhẹ nhỏm như trút được gánh nặng, vô địch hộ tráo mà hắn đã dùng là chiêu bài mạnh nhất của hắn, mắt thấy công kích kia đã bắt đầu yếu dần, tự nhiên cũng không thể nào thương tổn được hắn nữa. Vô địch hộ tráo của mình có thể kiên trì được.
Vương Đông Nhi phiêu phiêu rơi xuống đất, mỉm cười nói với trọng tài: "Đừng nóng vội, ta cũng không còn tiếp tục công kích hắn nữa. Bất quá, nếu như đổi là ta đang ở thế hạ phong, ngài có gấp gáp như vậy hay không?"
Trọng tài lạnh lùng liếc nàng một cái, nói: "Ngươi thử một chút thì sẽ biết?"
Vương Đông Nhi giơ ngón trỏ của mình lên, lắc lắc, nói: "Ngài sẽ không có cơ hội này. Có thể tuyên bố ta thắng được rồi đó."
"Ừ. Trận đấu cá nhân đào thải đầu tiên, Đường Môn thắng."
Tiếng nói của trọng tài còn chưa dứt, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm thiết, ngay sau đó, một đạo thân ảnh trong nháy mắt rơi xuống.
Trọng tài có tu vi Hồn Thánh kia phản ứng cực nhanh, thân hình chợt lóe đã đón được cái thân ảnh đang rơi xuống từ trên trời kia.
Sắc mặt của Thời Hưng tái nhợt, lúc này thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, sinh mệnh lực đang mất đi với tốc độ kinh người.
"Ngươi, ngươi giết hắn." Trọng tài kinh sợ nhìn hướng Vương Đông Nhi.
Vương Đông Nhi làm ra vẻ mặt vô tội, nói: " Con mắt nào của ngươi thấy ta giết hắn? Hắn la nhận thua, sau đó ta liền rơi xuống đây. Mới vừa rồi còn ở bên cạnh ngươi."
Khi một trận đấu kết thúc, vòng phòng hộ bên ngoài sân thi đấu cũng được thu lại, biến mất. Bên phía Nhật Nguyệt chiến đội, Mộng Hồng Trần, Tiếu Hồng Trần cơ hồ là đồng thời phóng lên sân thi đấu.
Thời Hưng rơi xuống từ trên không một cách khó hiểu, bọn họ cũng rất kinh hãi. Lúc trước bọn họ rõ ràng thấy được Điệp Thần Trảm của Vương Đông Nhi đã biến mất. Chẳng lẽ Thời Hưng đã tiêu hao sạch hết hồn lực?
Nhưng khi bọn họ đến gần thì lập tức nhìn ra được, Thời Hưng không phải thuộc tình huống hết sạch hồn lực. Hắn được trọng tài tiếp được, nếu như là hao sạch hết hồn lực, tối đa cũng chỉ là thoát lực, nhưng bây giờ hơi thở đã hoàn toàn biến mất, rõ ràng là đã chết.
Tiếu Hồng Trần kinh sợ giận dữ hét lên: "Vương Đông, ngươi dám giết người của ta."
Vương Đông Nhi lại làm ra vẻ mặt vô tội, nói: "Ta làm sao giết người được, làm sao ta biết hắn chết vì cái gì. Ánh mắt của ngươi bị mù rồi hả?"
Mộng Hồng Trần chần chờ một chút, nói: "Ca, có phải Thời Hưng có bệnh gì không tiện nói ra hay không? Quả thật Vương Đông đâu có xuất thủ với hắn nữa!"
"Chát." Tiếu Hồng Trần quay người, một cái tát đánh ra làm cho Mộng Hồng Trần lảo đảo, "Câm miệng. Thấy sắc quên nghĩa, ngay lúc này ngươi còn muốn nói tốt cho kẻ thù. Lăn xuống đi."
Nhìn thấy hai con mắt đỏ bừng của Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần chợt rùng mình, mặc dù tràn đầy uất ức, nhưng vào lúc này lại không dám nói gì nữa. Ngẩng đầu nhìn Vương Đông Nhi một cái, lệ nóng lưng tròng, quay đầu bỏ chạy.
Tiếu Hồng Trần nhận lấy thi thể của Thời Hưng, nhìn Vương Đông Nhi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không chết không thôi."
Vương Đông Nhi khẽ mỉm cười, "Tới đi, trận tiếp theo ngươi lên? Hay là tiếp tục phái người khác đi chịu chết?"
Tiếu Hồng Trần hít sâu một cái, vẻ mặt nổi giận dần dần bình tĩnh trở lại, không nói một lời nào, ôm thi thể Thời Hưng đi xuống dưới.
Vương Đông Nhi đột nhiên lấy ra một cái bình sữa, lẳng lặng đứng tại chỗ khôi phục hồn lực.
Chiến thắng, diệt địch, hơn nữa đối thủ căn bản còn chưa phát huy ra toàn bộ thực lực của mình. Trận chiến này dùng từ toàn thắng để hình dung cũng không có vấn đề gì.
Hồn kỹ thứ năm của Quang Minh Nữ Thần Điệp, Quang Thần Phụ Thể.
Trong ba giây làm cho thân thể hóa thân thành quang nguyên tố, trừ thuộc tính bóng tối ra còn lại có thể hóa giải hết thảy những thuộc tính nguyên tố khác, lúc công kích làm cho uy lực của những hồn kỹ khác gia tăng gấp đôi, hơn nữa đối với thuộc tính bóng tối thì bộc phát ra lực công kích gấp ba lần.
Chính là bằng vào đặc tính hóa giải nguyên tố của Quang Thần Phụ Thể, trong nháy mắt nàng mới có thể khống chế hỏa thuộc tính cường đại của xích long đạn pháo, bắn ngược nó lại, do đó đạt thắng lợi.
Cái chết của Thời Hưng dĩ nhiên có liên quan đến nàng, Điệp Thần Trảm có ẩn giấu Phá Ma Kim Mang của Quang Chi Phá Ma tả tí cốt, ở thời khắc cuối cùng mới bộc phát ra, trực tiếp đâm vào trái tim của Thời Hưng, làm sao hắn có thể còn sống được.
Giết chết một gã chánh tuyển đội viên của Nhật Nguyệt chiến đội, không thể nghi ngờ đã giảm đi một phần thực lực của đối phương, cho dù là trận đấu đoàn đội phía sau hay là đối với việc Sử Lai Khắc chiến đội chiến đấu với Nhật Nguyệt chiến đội sau này, cũng đều rất có lợi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.