- Ngươi có thái độ gì đây.
Từ Tam Thạch rất là chán nản, nhưng không đuổi Bối Bối. Cho đến khi tên kia mất hút, hắn mới lẩm bẩm:
- Vì tiểu Nhã, ca đây không so đo với ngươi. Đợi nàng trở về nợ cũ nợ mới ta tính hết một lượt. Đi, chúng ta cũng ăn cơm đi, ca phải hóa bi phẫn thành sức ăn.
Thái Đầu cười nói:
- Cẩn thận ăn nhiều tăng cân, tối nay đứng lên Thủy Tiên té cái ùm.
Từ Tam Thạch tức giận nói:
- Cân nặng? Ngươi tự lo trước đi, đừng quên ta có kinh nghiệm, hơn nữa võ hồn của ta vốn là thuộc tính thủy, hô hô.
Thái Đầu đứng lên, đến cạnh Từ Tam Thạch, khoác vai hắn, thấp giọng nói:
- Huynh đệ, tuy rằng nói ngươi càng chiến càng bại, càng bại lại càng chiến, nhưng quả thật chuyện này ngươi có kinh nhiệm hơn bọn ta, truyền cho bọn ta vài bí kíp xem nào.
Từ Tam Thạch mặt nhăn như khỉ ăn ớt:
- Nói cái gì càng chiến càng bại, càng bại lại càng chiến? Ta, ta là do có nguyên nhân lịch sử, nếu không phải lúc trước. . . . . . lúc trước. . . . . . hừ hừ, ta đã sớm nhận được phương tâm của Nam Nam.
Hoắc Vũ Hạo đưa đầu qua, cười gian xảo:
- Tam sư huynh, lúc trước là sao a? Chúng ta vẫn rất khó hiểu ngươi đã làm cái gì mà đắc tội tứ sư tỷ.
- Không thể nói!
Từ Tam Thạch thập phần kiên định nói
- Nam Nam nói, chuyện đó nếu ta nói ra, thì vĩnh viễn sẽ không thể nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc-ii-tuyet-the-duong-mon/642319/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.