Hoắc Vũ Hạo nghe lão cười mà lạnh cả sống lưng, tủm tỉm đáp lại:
- Thái thúc thúc, ngài không lẽ ỷ mạnh hiếp yếu sao?
Thái Thản hiên ngang lẫm liệt nói:
- Ngươi ở trên chiến trường, có ai nể mặt ngươi không? Liệp sát hồn thú, hồn thú 10 vạn năm vì ngươi tuổi nhỏ mà tha cho về à? Muốn trở thành cường giả, phải đối mặt khó khăn. Đi!
Hào quang lam thẫm ở đâu đó hiện lên.....
Lại có ai đó hóa thàng băng cứng.....
Cô bé con thần tình đắc ý dào dạt bay ra khỏi đầu Hoắc Vũ Hạo, lơ lửng bám vào đầu tóc của hắn, nhìn qua tảng băng Thái Thản cười khúc khích.
Hoắc Vũ Hạo chưng hửng hết hồn, cố nén cười bỏ chạy.
Băng vỡ ra, Thái Thản gương mặt hầm hầm gào lên
- Tiểu nha đầu, ngươi đợi đó....
Hạo Thiên Phong, đỉnh núi.
Ở trong thành không biết gì là lạnh, nhưng vừa bước ra khỏi thành gió tới tấp ào ạt khiến người ta run rẩy như cầy sấy. Hạo Thiên Bảo này không biết dùng loại đá gì, gió sương ào ào phun cả ngày mà trong thành không hề biết đến rét lạnh hay ẩm ướt gì cả, ở trong thành cả ngày căn bản không cảm nhận rõ chuyện đó, nhưng khi bước một bước ra đây, bất giác lại muốn chạy ngược vào thành.
Dĩ nhiên, đối với hắn có cực hạn băng thì chẳng là gì, ngược lại càng thích ứng chiến đấu với hàn khí đậm đặc.
Ra khỏi thành, tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc-ii-tuyet-the-duong-mon/642307/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.