Kha Kha đứng cách đó không xa ngây ngốc trợn mắt nhìn Quất Tử, nàng ta đang cởi y phục rách te tua của hắn ra, rồi đỡ hắn đứng dậy, tựa lưng vào gốc đại thụ, sau đó lấy máu tươi dính trên người mình, bôi ngược lại lên phía trước thân thể không bị tổn thương của Hoắc Vũ Hạo.
Xong đâu đó, Quất Tử mới hồng hộc thở dốc, tinh thần tiêu hao quá độ khiến nàng quá sức mỏi mệt, lúc nào cũng cảm thấy như sắp xỉu. Dù vậy nàng vẫn luôn chú ý nhịp tim của Hoắc Vũ Hạo. Nàng nhận thấy tim của hắn dù đập rất yếu nhưng đúng là hắn vẫn sống, không hề ngưng một nhịp nào, mang đến cho nàng hi vọng cuối cùng.
Quất Tử đại khái đích đoán được, vết thương trí mạng này khiến Hoắc Vũ Hạo mất đi gần một nửa lượng máu. Đối với người khác thì e rằng đã sớm thăng thiên. Nhưng nàng mơ hồ nhận thấy mạng hắn cực kỳ ương ngạnh, với tình trạng thụ thương nặng đến vậy, nhưng trái tim vẫn kiên cường mạnh mẽ đập tiếp.
- Thế nào rồi?
Kha Kha hỏi, mặc dù nàng đã dùng bình sữa hồi phục hồn lực, nhưng cơ thể vất rất mệt mỏi, lại đưa một bình sữa khác cho Quất Tử.
Quất Tử lắc đầu:
- Ta không biết! Bình thường người ta thụ thương thế này chỉ sợ đã chết từ khuya. Nhưng hắn thì vẫn còn sống, ta đã khâu lại những vết thương lớn trên cơ thể hắn, còn những mảnh kim loại nhỏ thì chưa dám lấy ra, hắn đã mất máu nhiều lắm. Bây giờ dù hắn có qua được hôm nay, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc-ii-tuyet-the-duong-mon/642274/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.