Chương trước
Chương sau
“Bụp” so với tiếng động kinh khủng ban nãy của Hòa Thái Đầu thì một đòn này của Hoắc Vũ Hạo khá là nhẹ nhàng, thậm chí còn có phần nhỏ hơn những người còn lại.
- Sức mạnh, cấp 55!
Vị lão sư phụ trách ghi chép đọc lên một con số khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Nếu chỉ xét đơn thuần con số 55 này thôi, thì có thể xếp vào hạng trung bình, nhưng Hoắc Vũ Hạo chỉ mới mười bốn tuổi, vậy thì không còn bình thường nữa. Huống chi phương thức vận lực của hắn khác hẳn bình thường. Hắn chỉ đánh từ khoảng cách một thước ngắn ngủi kia đã có thể phát ra lượng sức mạnh lớn như vậy, lại còn cố tình giảm tiếng vang xuống nữa, điểm này chứng tỏ kỹ xảo khống chế sức mạnh của hắn vô cùng thuần thục, hoàn toàn không để lãng phí một chút nào.
Hoắc Vũ Hạo cũng không có sử dụng Hồn Kỹ tăng phúc cho bản thân, đây chính là sức mạnh của hắn kết hợp cùng tuyệt kỹ Khống Hạc Cầm Long của Đường Môn. Hắn khá hài lòng với kết quả kiểm tra này, không cao cũng không thấp, tầm tầm thế này sẽ không thu hút quá nhiều sự chú ý. Nếu muốn có điểm số cao hơn, chỉ cần hắn sử dụng thêm Băng Đế Chi Ngao và Huyền Ngọc Thủ là được.
Sau khi kết thúc bài kiểm tra sức mạnh là đến phần cuối cùng, kiểm tra lực phản xạ, độ nhạy cảm.
Máy móc dùng trong bài kiểm tra này tương đối ít hơn một chút. Trên một cái sân hình vuông có chừng mười sáu cái ô vuông lớn chừng lòng bàn tay, những ô vuông này sẽ phát sáng lên không theo quy tắc nào, mỗi khi nó phát sáng, liền đánh thẳng vào nó, ánh sáng sẽ biến mất.
Mức độ sẽ từ châm đến nhanh, ít đến nhiều, chỉ cần để sót một ô vuông thì xem như kiểm tra kết thúc.
Bài kiểm tra này không liên quan nhiều đến thực lực của bản thân, đây chính là muốn thử lực phản ứng và tinh thần mà thôi.
Lúc này Dạ Hiểu Thắng không còn vẻ hăng hái xung phong dẫn đầu nữa, kết quả hai bài kiểm tra trước hắn đều không bằng Hòa Thái Đầu, hắn chỉ hơn người ta ở bậc tu vi Hồn Lực thôi, tuy không đến nỗi mất mặt nhưng đúng là có chút xấu hổ.
Phương pháp kiểm tra này có chút giống như chơi trò chơi, khi vừa mới bắt đầu Dạ Hiểu Thắng cũng không qua coi trọng, thậm chí còn khinh thường. Nhưng tích tắc sau, hắn phải trả giá đắt vì suy nghĩ đó của mình.
Lúc bắt đầu, mười sáu cái ô vuông đều từng cái từng cái sáng lên, khoảng cách mỗi lần sáng chừng 1/3 giây, cái này bị đánh, cái khác sẽ lập tức xuất hiện.
Nếu mỗi lần chỉ có một cái thì Dã Hiểu Thắng dĩ nhiên sẽ dễ dàng hoàn thành bài kiểm tra, nhưng theo thời gian, từ một tăng lên hai, chuyện này làm hắn lặng người đi một chút, cũng chính giây phút này đã làm hắn chỉ đánh kịp một cái, cái con lại tuy cũng trúng nhưng chậm hơn nửa nhịp.
Bài kiểm tra kết thúc.
- Năng lực phản ứng: Kém.
Khi lão sư ghi chép đọc lên kết quả, Dạ Hiểu Thắng thật muốn tìm cái lổ để chui vào.
Có điều, cũng nhờ kinh nghiệm của hắn mà các đệ tử còn lại cũng cẩn thận hơn. Bọn họ tuy là đệ tử hệ Hồn Đạo nhưng dù sao cũng từng học tập tại hệ Vũ Hồn, mà học viện Sử Lai Khắc rèn luyện khả năng phản ứng cho đệ tử không ít. Thế nên thành tích không đến nổi tệ lắm.
Đến lượt Hòa Thái Đầu, hắn lại một lần nữa bộc lộ ra thực lực mạnh mẽ của mình, hắn kiên trì được chừng năm phút, mãi đến 8/16 ô đồng thời lóe sáng hắn mới phản ứng không kịp mà kết thúc bài kiểm tra.
Hoắc Vũ Hạo vẫn là người làm kiểm tra cuối cùng, hắn khá là hứng thú với bài kiểm tra năng lực phản ứng này, nhưng lúc này hắn khó mà tập trung được Tinh Thần Lực. Nếu hắn làm ba bài kiểm tra một cách bình thường thì không nói làm gì, đằng này hắn còn phải ghi nhớ lại cấu tạo, và trận pháp trung tâm của ba kiện Hồn Đạo Khí dùng làm kiểm tra kia. Công viện này đã hiêu hao quá nhiều Tinh Thần Lực của hắn.
Thế nên đến lúc kiểm tra, hắn chỉ mới đạt đến trình độ 6/16 ô đã thất bại, đạt được kết quả bình thường.
- Được rồi, buổi kiểm tra đã xong. Các lão sư sẽ dẫn các ngươi về ký túc xá của mình. Học viện sắp xếp cho các ngươi mỗi người một gian phòng, có nhà vệ sinh. Hi vọng trong hai năm tới, các ngươi sẽ yêu thích nơi này. Đồng phục của các ngươi ngày mai sẽ được đưa đến.
Ký túc xá nằm phía sau khu vực giảng dạy, so với học viện Sử Lai Khắc thì khu ký túc xá này có phần lớn hơn, trên bản đồ ghi chú về nó cũng khá cụ thể, trong đó, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy hứng thú nhất với cái gọi là phòng trợ giúp tu luyện. Theo ghi chú trên bản đồ thì muốn sử dụng căn phòng này phải tốn phí, mà giá cả không thấp chút nào.
Mười người bọn họ được sắp xếp vào ở khu ký túc xá của năm lớp sáu, tầng chót, đây có thể xem là một khu vực yên tĩnh. Đúng như chủ nhiệm Lâm Giai Nghị đã nói, mỗi người bọn họ được ở riêng một phòng, mỗi gian phòng rộng chừng hai mươi thước vuông, có nhà tắm và vệ sinh. Mặc dù không thể nói là xa hoa nhưng có thể xem là tương đối sạch sẽ, điều kiện tốt hơn ở học viện Sử Lai Khắc nhiều.
Có điều, Hoắc Vũ Hạo không có nhiều thời gian quan tâm vấn đề này, sau khi về phòng, hắn lập tức khóa cửa, giữa trán hắn lấp lánh ánh kim, một con mắt lặng lẽ mở ra.
Hắn nhắm hai mắt, chỉ dùng Vận Mệnh Nhãn phóng ra kỹ năng Tinh Thần Tham Trắc, quan sát xung quanh. Dưới sự trợ giúp của Vận Mệnh Nhãn, Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo đã đạt đến cảnh giới vô cùng tinh tế, dù là một hạt bụi nhỏ cũng khó lọt qua được sự dò xét của hắn.
Quá trình dò xét mấy chừng một phút, Vận Mệnh Nhãn lại một lần nữa khép lại, Hoắc Vũ Hạo không khỏi hài lòng gật đầu, học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư không có gắn bất cứ thiết bị giám sát nào, có thể xem là rất được.
Hắn không dám tiếp tục chậm trễ nữa, lập tức ngồi xuống bàn, lấy giấy và bút từ Hồn Đạo Khí Trữ Vật ra, nhanh chóng viết lại bản cấu tạo của ba kiện Hồn Đạo Khí mà hôm nay mình sao chép được.
Đây là sứ mệnh quan trọng mà Hoắc Vũ Hạo phải gánh vác, hắn biết, mỗi bản ghi chép kèm theo trận pháp trung tâm chính là tương đương với việc giúp đỡ hệ Hồn Đạo của học viện Sử Lai Khắc tiến thêm một bước phát triển.
Kết cấu của Hồn Đạo Khí tương đối phức tạp, hơn nữa còn không thể có bất cứ sai sót nào. Ba kiện Hồn Đạo Khí hôm nay, kiện có cấp bậc cao nhất là Hồn Đạo Thể Trắc Nghị, kế đó là Hồn Đạo Lực Lượng Thể Trắc Nghị, và cuối cùng là kiện Hồn Đạo Khí kiểm tra lực phản ứng, cấp bậc lần lượt là 6, 5, 4. Cấp bậc cao thì phức tạp, thấp thì đơn giản hơn một chút.
Bảng kết cấu phức tạp và trận pháp trung tâm dần dần thành hình dưới ngòi bút của Hoắc Vũ Hạo, khoảng chừng hơn một canh giờ sau hắn mới hoàn thành việc ghi chép này, hơn nữa còn viết thêm một số đánh giá của mình về chúng nữa.
Sau khi vẽ lại ba kiện Hồn Đạo Khí này, cũng tương đương với việc Hoắc Vũ Hạo lại một lần nữa ghi nhớ và hiểu rõ thêm một chút, thế nên hắn không khỏi thờ dài trong lòng. Ba kiện Hồn Đạo Khí hôm nay chẳng qua là một phần nhỏ của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư thôi, sự chênh lệch giữa hệ Hồn Đạo của học viện Sử Lai Khắc và bọn họ thật là lớn. Hoắc Vũ Hạo thật lòng chưa thể xem hiểu được 1/3 bản thiết kế của ba kiện Hồn Đạo Khí này, đấy là dựa theo tiêu chuẩn xét tuyển của học viện Sử Lai Khắc, hắn đã miễn cưỡng xem như là Hồn Đạo Sư cấp sáu rồi đấy.
Dù Tinh Thần Lực của hắn khá mạnh, nhưng sau khi hoàn thanh công việc, hắn cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Sau đó liền lên giường, bắt đầu minh tưởng.
***
- Tình hình thế nào?
Kính Hồng Trần nhìn Lâm Giai Nghị đang đứng trước mặt mình, hỏi.
Lâm Giai Nghị đáp:
- Biểu hiện tốt nhất là đệ tử tên Hòa Thái Đầu: Sức mạnh của hắn đạt đến cấp 70, mà theo hắn nói, hắn lại là một Hồn Sư hệ Thực Vật, Vũ Hồn là xì gà. Tu vi của hắn là Hồn Vương nhưng cường độ thân thể lại đạt bậc Hồn Đế. Hắn đứng đầu trong tất cả ba bài kiểm tra.
- Còn tên nhóc Hoắc Vũ Hạo thế nào?
Kính Hồng Trần hỏi.
Lâm Giai Nghị đáp:
- Cũng không bình thường. Nhất là khi kiểm tra thân thể, tính dẻo dai và cường độ thân thể đều rất mạnh, chẳng qua trong bài kiểm tra lực phản ứng thì chỉ đạt mức bình thường. Ta đã quan sát rất cẩn thận, hắn không có dấu hiệu gì là cố tình làm thế. Hơn nữa, trên người nó có đến ba khối Hồn Cốt, trong khi kiện Hồn Đạo Thể Trắc Nghị kiểm tra cơ thể hắn đã bị nhiễu loạn số liệu, ta đoán trên người hắn có thể có Ngoại Phụ Hồn Cốt. Hắn không hề giống một Hồn Đạo Sư mà lại giống một Hồn Sư thiên tài hơn. Hồn Lực cấp 40, hẳn là do chưa phụ thêm Hồn Hoàn để đột phá, điểm này cũng rất đáng ngờ.
Kính Hồng Trần mỉm cười nói:
- Cái này cũng bình thường, Hoắc Vũ Hạo vốn là đệ tử hệ Vũ Hồn, lần này đến đây chủ yếu làm vật thế chấp. Có điều, thằng bé này không thể xem thường, dù sao nó cũng là đệ tử quan môn của Mục lão. Theo tin tức chúng ta thu thập được, hắn là một cô nhi, lai lịch không rõ ràng. Cẩn thận giám sát bọn chúng, nhất là khi bọn chúng đi học, hơn nữa phải đặc biệt chú ý biểu hiện của Hòa Thái Đầu. Còn Hoắc Vũ Hạo ta sẽ phái chuyên gia theo dõi hắn.
Lâm Giai Nghị nói:
- Đường Chủ, chúng ta có nên giảng dạy…
Kính Hồng Trần lắc đầu nói:
- Không cần phải thế, tất cả cứ như bình thường là được. Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư chúng ta không thể để người ngoài có cớ bôi nhọ. Bọn họ có tiếp xúc cũng có học được đâu, dù có học được thì sao chứ? Về phương diện Hồn Đạo Khí, học viện Sử Lai Khắc kém chúng ta không phải chỉ cần mấy đệ tử này là có thể bù đắp lại. Mà bọn chúng cũng không thể nào tiếp xúc được với bí mật quan trọng của chúng ta nữa. Quan trọng hơn, Sử Lai Khắc chỉ là một học viện. Còn chúng ta, là cơ sở nghiên cứu của một đế quốc. Long Thần Đấu La Mục Ân đã chết, trong vòng mười năm tới, đại lục sẽ là của đế quốc Nhật Nguyệt chúng ta. Đại lục Đấu La cuối cùng sẽ lại đổi tên thành đại lục Nhật Nguyệt.
Khi lão nói đến câu cuối cùng, ánh mắt lão lóe ra ánh sáng rực rỡ.
Lâm Giai Nghị cung kính hành lễ cáo lui.
- Giai Nghị, chờ một chút.
- Dạ, Đường chủ còn chuyện gì cần căn dặn?
Lâm Giai Nghị cung kính hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.