Lục Tiêu Tiêu lại xoay cổ tay một lần nữa, miệng Hòa Thái Đầu liền khép lại, òng ọc òng ọc, “cục nước mũi” kia chạy thẳng một đường xuyên qua cuống họng hắn, nháy mắt sau, gương mặt Hòa Thái Đầu từ màu đen hóa thành trắng, trắng sang vàng, vàng đến tím và… ngất xỉu.
Suốt một ngày vất cả học tập, thể lực và tinh lực đều cạn kiệt nghiêm trọng, vậy mà đến lúc này còn bị tra tấn như thế, nên không chịu đựng nổi mà tự động ngất xỉu cũng là chuyện bình thường, phản ứng tự nhiên.
Lục Tiêu Tiêu nhướng mày, tức giận nói:
- Thật vô dụng.
Nói xong, cô lại búng tay một cái, lúc này Hoắc Vũ Hạo mới có thể hoạt động trở lại, trong sự mệt mỏi, hắn không kiềm được mà giận dữ nói:
- Cô có giỏi thì ăn thứ này đi, đây có phải là thức ăn dành cho con người đâu?
Dứt lời, hắn liền cầm cái chén nhỏ lên định ném đi.
Lục Tiêu Tiêu lại vung tay giữ lại, lạnh lùng nói:
- Ta rất muốn thử nhưng không thể. Món mật này mặc dù mùi vị đúng là không dễ nuốt nhưng có câu thuốc đắng dã tật, học viện ra lệnh ta làm cơm cho các ngươi, các ngươi nghĩ học viện sẽ hại các ngươi sao? Vì muốn bồi dưỡng các ngươi, học viện đã hao phí không biết bao nhiêu là tiền của, còn các ngươi? Chỉ có mỗi chuyện thức ăn có mùi vị khó nuốt đã không thể chịu được nổi? Ta không hiểu tại sao học viện lại chọn các ngươi làm tinh anh nữa. Ta không ép ngươi, nếu không ăn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc-ii-tuyet-the-duong-mon/642239/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.