Vương Đông hừ một tiếng nói:
- Sao ta phải lên tiếng? Ta chờ xem ngươi làm gì, quả nhiên bị ta bắt quả tang, hừ!
Hoắc Vũ Hạo cười to nói:
- Thấy thì thấy, làm sao nào? Bây giờ ngươi đang suy yếu còn tí sức lực gì đâu, ngươi làm được gì ta hả?
Tuy Vương Đông đã tỉnh nhưng giọng nói của hắn đã chứng tỏ bản thân hắn chẳng còn chút sức lực, có lẽ hắn so với lúc Hoắc Vũ Hạo tỉnh dậy lần đầu tiên lúc ban trưa không khác bao nhiêu.
Vương Đông liếc mắt nói:
- Ngươi nghĩ ai cũng khỏe mạnh như đầu trâu giống ngươi sao?
Hoắc Vũ Hạo cười to, nói với ngữ điệu xấu xa:
- Suy yếu cũng tốt, ta lại véo mặt ngươi tiếp, thế nào, haha?
Nói xong, hắn lại giơ tay véo má Vương Đông, sau đó còn vân vê hai ba cái.
Gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Vương Đông nháy mắt bị nắn thành hình thù kì quái, cái miệng nhỏ bị ép chu lên.
- Ngươi… cái đồ chết tiệt….
Giọng nói yếu ớt của Vương Đông lại vang lên. Hai tay quơ quơ trong không khí.
Hoắc Vũ Hạo buông gò má của Vương Đông ra rồi bắt lấy hai tay của hắn, sau đó đưa tay vỗ trán hắn nói:
- Đã yếu còn không chịu ngoan ngoãn. Haha, cảm giác bắt nạt ngươi cũng không tệ.
Gương mặt Vương Đông thoáng đỏ bừng, hắn nhìn Hoắc Vũ Hạo bằng ánh mắt tức giận nhưng tận sâu trong đáy mắt lại hiện lên một tia ý cười.
Cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái đã kết thúc, rốt cuộc bọn họ cũng bảo vệ được vinh quang của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc-ii-tuyet-the-duong-mon/642172/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.