Chương trước
Chương sau
Hộ Quốc Đấu La - Trình Cương rời khỏi tinh Hoàng Đại Tửu Điếm với tâm trạng vô cùng bực bội. Khi hắn cảm nhận được hơi thở của hung thú, máu huyết trong cơ thể hắn gần như sôi trào. Thân là Phong Hào Đấu La, hắn đương nhiên biết khi tu vi của Hồn Thú đạt đến mốc mười vạn nắm sẽ phải lựa chọn trùng tu hoặc vượt qua bình cảnh cực kỳ nguy hiểm. Tu vi qua mức hai mươi vạn năm sẽ không còn cơ hội trở thành người.
Nhưng, rõ ràng hắn cảm nhận được hơi thở của hung thú từ người Hoắc Vũ Hạo. Hắn bị lòng tham điều khiển nên mới nghĩ đến chuyện Hoắc Vũ Hạo là Hồn Thú trùng tu, vì bản thân hắn là một con người bình thường, làm sao biết được hết mọi chuyện của Hồn Thú. Có khi con hung thú ấy vừa nghiên cứu ra một phương pháp tu luyện đặc biệt thì sao?
Với suy nghĩ ấy, hắn mới hùng hùng hổ hổ xông vào phòng Hoắc Vũ Hạo. Thật không thể ngờ, mọi chuyện không được như ý. Sau khi cẩn thận kiểm tra cơ thể Hoắc Vũ Hạo, hắn mới chắc chắn mình đã sai. Cơ thể của Hồn Thú trùng tu thành con người hoàn toàn khác với con người bình thường. Nhất là phương thức hồn lực vận chuyển, căn bản không thể thoát khỏi sự kiểm tra của cường giả bậc Phong Hào Đấu La. Nhưng trường hợp của Hoắc Vũ Hạo, hắn rõ ràng là một con người thật sự.
Hi vọng tràn đầy hóa thành bọt nước, Trình Cương không bực bội mới là lạ.
Với địa vị của hắn ở đế quốc Tinh La, không thể có khả năng có được Hồn Cốt. Vì số lượng Hồn Cốt rất ít, mà xác suất xuất hiện lại thấp đến thảm thương. Nhưng Trình Cương là một người khá kiêu ngạo, trước nay hắn chỉ tìm kiếm Hồn Cốt tốt nhất thích hợp với mình, những Hồn Cốt bình thường hắn không thèm nhìn đến. Kết quả đến tận cấp bậc Phong Hào Đấu La rồi cũng không có được một khối Hồn Cốt. Vì nếu có Hồn Cốt cấp cao xuất hiện ở các phòng đấu giá thì giá cao thế nào không cần nói cũng biết. Hoàng thất Tinh La tuy cung dưỡng (cung cấp, nuôi dưỡng) hắn nhưng không thể cho hắn tiêu phí quá nhiều.
- Thật xui xẻo. Con mẹ nó, lạy trời hai thằng nhóc kia thức thời, không thôi lần này lại vô duyên vô cớ đắc tội học viện Sử Lai Khắc, không đáng chút nào. Có điều, mình đã làm cái gì đâu chứ?
- Ngươi nên cảm thấy may mắn bản thân đã không làm gì bọn chúng.
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên trong đầu hắn.
- Ai?
Lúc này trời đã sáng tỏ, với tu vi của Trình Cương, chỉ cần thoáng nghĩ một cái, mọi vật trong phạm vi ít nhất một cây số, hắn đều cảm nhận được. Nhưng lúc này, hắn lại không tìm thấy chủ nhân của giọng nói kia đâu.
- Ta là cha ngươi đây. Cha ngươi đang ở bên ngoài cửa thành Tây chờ ngươi. Con trai ngoan nhanh đến đây nào.
Giọng nói kia đột nhiên trở nên kỳ lạ, có chút chói tai không diễn tả nên lời.
- Khốn kiếp, dám dùng Hồn Đạo Khí trêu đùa bản Đấu La?
Trình Cương lập tức di chuyển sang hướng tây. Hắn biết, dù cường giả bậc Phong Hào Đấu La cũng không thể vừa nói chuyện vừa giấu vị trí của mình với đối phương. Người kia nhất định đang sử dụng một loại Hồn Đạo Khí đặc biệt rồi.
Tính tình của Trình Cương có chút nóng nảy, lại còn là một vũ si, nếu không làm sao muốn bắt là lập tức đến ngay phòng Hoắc Vũ Hạo. Nói thế nào ở đây cũng đang là thành Tinh La, có muốn ra tay cũng nên đợi bọn họ rời khỏi đây đã. Mà lúc này tâm trạng của hắn còn đang cực kỳ không vui, cho nên không thèm suy nghĩ nhiều đã đi về hướng giọng nói kia vừa bảo.
Trình Cương đi đến cửa thành Tây đã bình tĩnh hơn rất nhiều, hai mắt híp lại, tròng mắt bắt đầu có sự biến hóa. Hai mắt của hắn biến thành một màu đen tuyền, sau đó màu đen bắt đầu tách ra với tốc độ kinh khủng, tạo thành một loạt các đồng tử nho nhỏ. Sau đó, cảm giác của hắn với mọi thứ xung quanh tăng lên rất nhiều. Mặc dù kỹ năng này không so được với Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo nhưng trong tình huống tìm kiếm cũng không khác Tinh Thần Tham Trắc là mấy, gần như có thể tìm kiếm được mọi thứ hắn muốn trong một phạm vi nhất định.
Có điều, lại không có thu hoạch gì.
Bên ngoài thành tây, người người đi lại vô cùng nhộn nhịp nhưng không có ai mang đến cảm giác kỳ lạ cho hắn. Có điều, càng như vậy càng làm Trình Cương cảm thấy mọi chuyện không bình thường.
- Tiếp tục đi về phía Tây.
Giọng nói lạnh lùng kia lại xuất hiện.
Trình Cương từ nãy giờ luôn tập trung chú ý động tĩnh xung quanh nên vừa nghe thấy giọng nói này, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, đồng thời cũng mềm nhũn cả người, rốt cuộc kia là Hồn Đạo Khí gì đây? Có thể thoát khỏi phạm vi dò xét của mình nữa?
Trong lòng cảm thấy hoảng sợ nên hắn theo bản năng bước lùi về sau.
- Muốn chạy? Ngươi có tin lão phu phá nát cái thành Tinh La này không?
Một cỗ áp lực khủng bổ nháy mắt đè xuống người Trình Cương, với tu vi của hắn mà lúc này cũng cảm thấy cả người máu huyết không thể lưu thông.
Đừng quên, hắn là cường giả bậc Phong Hào Đấu La đó! Từ sau khi được Phong Hào, hắn chưa từng cảm nhận được hơi thở khủng bố đến mức này. Áp lực này càng rõ ràng thì càng khiến hắn run rẩy, mà những người bên cạnh đều vẫn rất bình thường, nghĩa là luồng áp lực kia chỉ phủ xuống một mình hắn. Chuyện này lại càng đáng sợ, con người có thể khống chế mọi thứ hoàn hảo đến mức độ này sao? Bản thân Trình Cương tự cảm thấy mình không làm được rồi.
- Ngươi là ai?
Trình Cương thông qua cách đối phương nói chuyện với mình, dùng Tinh Thần Lực truyền về theo quỹ tích tương tự.
- Lão phu ở phía Tây chờ ngươi. Ngươi còn không đến thì lão phu ra tay ngay ở thành Tinh La này. Ta cho ngươi ba giây suy nghĩ, một, hai...
- Được được, ta đi.
Bản thân là hộ quốc Đấu La của đế quốc Tinh La dĩ nhiên Trình Cương không cho phép có một cao thủ ra tay ở trong thành. Phải biết rằng, một cường giả Phong Hào Đấu La xuất thủ toàn lực thì lực phá hoại rất là khủng bố. Hơn nữa, người kia thông qua cách thức này nói chuyện với hắn, hắn cảm nhận được người nọ có chút tức giận nhưng không hề có sát khí.
Trình Cương lập tức không dám chậm trễ nữa mà phóng như bay về phía Tây. Giọng nói kia cũng không lên tiếng nhắc nhở gì. Lúc này hắn không còn nghĩ đối phương sử dụng Hồn Đạo Khí nữa, luồng áp lực khủng bố ấy cho hắn biết đối phương cũng là một cường giả bậc Phong Hào Đấu La. Có điều, lúc này hắn hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi mà ngược lại còn khá hưng phấn, vì hắn là một võ si, khát vọng lớn nhất trong đời là biết được cấp bậc thật sự của mình, càng chiến đấu thì càng tiến bộ. Đối phương tuy có vẻ mạnh hơn hắn, nhưng theo hắn biết có một số Hồn Sư có vũ hồn đặc biệt cũng có thể làm ra chuyện này, chưa chắc người kia đã mạnh hơn hắn.
Hắn đi thêm được khoảng mười lăm dặm thì dừng bước, vì cách đó không xa xuất hiện bóng dáng một người trông như ăn mày. Hai tay dính đầy dầu mỡ, một tay cầm bình rượu, một tay cầm đùi gà, đầu tóc rối tinh rối mù. Theo những gì hắn cảm nhận được, người kia chỉ là một ông lão bình thường thôi, nhưng ở nơi hoang vắng này lại có người ngồi xuống ăn uống giữa đường vậy sao?
- Đến rồi à?
Ông lão kia gặm nốt miếng thịt gà còn sót trên đùi gà rồi ngẩng đầu nhìn Trình Cương vừa mới đến. Trình Cương khẽ rùng mình, đối phương có thể giấu hết thực lực, rõ ràng không phải một người bình thường.
- Ngươi là người phương nào? Tại sao lại dẫn ta đến đây?
Ông lão bật người đứng dậy.
- Gọi ngươi đến, dĩ nhiên là "tẩn" ngươi một trận rồi.
Nói xong lão ném cái xương gà đang cầm trong tay về phía Trình Cương.
Trình Cương khẽ nhíu mày rồi vung tay quét miếng xương gà kia đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Ầm"
Chỉ là một miếng xương gà nhưng khi Trình Cương chạm vào nó, cả người bị bức lui về sau mấy bước, hắn cảm thấy bàn tay mình vô cùng đau đớn, phía trên mu bàn tay đã ửng đỏ.
Hồn lực thật mạnh.
Trong tình huống hai bên đều không sử dụng vũ hồn, vậy mà ngươi kia cũng có thể dùng một cái xương gà đẩy hắn lùi về sau, tu vi người này khủng bố đến mức nào đây?
- Ta nhớ ngươi tự hào với thực lực đấu la của mình lắm mà. Đến đây, cho lão phu xem thực lực của ngươi mạnh đến mức nào? Chỉ cần có thể trụ được mười chiêu của lão, thì lão phu sẽ cho ngươi đi.
Trình Cương đối mặt với một cao thủ thực lực sâu không lường được bỗng bình tĩnh trở lại, hắn trầm giọng nói:
- Tiền bối đến từ học viện Sử Lai Khắc?
Ông lão hừ một tiếng nói:
- Xem ra ngươi cũng không quá ngốc, ngươi nghĩ học viện Sử Lai Khắc là nơi không người sao?
Đến từ học viện Sử Lai Khắc mà lại còn có dáng vẽ này thì còn ai khách ngoài Thao Thiết Đấu La, Huyền lão nữa.
Thật ra Huyền lão không phải đến vì lệnh của học viện, sau khi lão bị Mục lão mắng một trận đã lập tức chạy đến đây. Hắn rất lo cho mấy đứa nhỏ này.
Các trận đấu trước, hắn đều lặng lẽ đến quan sát, khi Vương Đông đỡ Hoắc Vũ Hạo và Bối Bối đứng dậy đạt được thắng lợi, vị Thao Thiết Đấu La không biết đã bao lâu không xúc động rồi vậy mà vẫn âm thầm rơi nước mắt. Lúc đó, lão chỉ hận không thể xông lên trên sàn đấu...
Mọi chuyện hôm nay Trình Cương làm lão đều thấy rõ vì lúc nào lão cũng ở bên cạnh bảo vệ cả đội, nếu Trình Cương thật sự dám làm chuyện giết người diệt khẩu, lão đảm bảo không chỉ hắn gặp xui xẻo mà cả đế quốc Tinh La cũng không sống yên.
Trình Cương âm thầm kêu khổ không thôi. Theo tin tức hắn nhận được, bên phía học viện Sử Lai Khắc chỉ phái đến một lão sư bậc Hồn Vương thôi mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.