Vương Đông vốn đang dựa vào một cây đại thụ, còn Hoắc Vũ Hạo thì nằm gối đầu một cách thoải mái trên đùi hắn. Vừa thấy Hoắc Vũ Hạo tỉnh dậy, Vương Đông không đợi tên kia mở miệng đã ôm chằm lấy hắn:
- Vũ Hạo, ngươi làm ta sợ muốn chết. Ta còn tưởng ngươi sẽ chết giống...
Nói đến đây, giọng nói của hắn đã có phần nức nở.
Từ Tam Thạch ở bên cạnh Bối Bối cười khẽ nói:
- Ngươi xem, tình cảm huynh đệ của hai đứa nó thật là thắm thiết.
Bối Bối bĩu môi nói:
- Ít gì so với mấy người vô tình như người vẫn nhiều hơn.
Từ Tam Thạch giận dữ nói:
- Im đi, ta mà vô tình? Ta rất cần tình yêu, hừ hừ.
Giang Nam Nam nhíu mày:
- Lúc này rồi mà các ngươi còn đấu võ mồm được?
Nàng vừa mở miệng, Từ Tam Thạch lập tức ngoan ngoãn, quả thật còn hiệu quả hơn uống thuộc, hắn lập tức làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt không tiếp tục so đo với Bối Bối nữa.
Hoắc Vũ Hạo vỗ vỗ lưng Vương Đông nói:
- Không sao, không sao, ta không sao nữa rồi. Yên tâm đi, đại nạn không chết tất sau này sẽ gặp may mắn.
Vương Ngôn cũng đi đến bên cạnh Hoắc Vũ Hạo nói:
- Không sao là tốt rồi, con cũng nghỉ ngơi một chút đi. Sau đó chúng ta lập tức trở về quân doanh bên kia nghỉ ngơi hồi phục một chút rồi lập tức đến Tinh La Thành.
Hòa Thái Đầu nhịn không được hỏi:
- Vương lão sư, lần này thật sự để chúng ta thi sao?
Đây cũng là vấn đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc-ii-tuyet-the-duong-mon/642031/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.