Chương trước
Chương sau
Hoắc Vũ Hạo đã sắp xếp ổn thỏa thời gian mỗi ngày của mình. Sáng sớm tu luyện Tử Cực Ma Đồng. Sau đó dùng một canh giờ luyện tập Khổng Hạc Cầm Long, Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ và Huyền Ngọc Thủ. Bối Bối đã dạy hắn một ít thủ pháp cầm nã. Thời gian còn lại, ngoại trừ ăn cơm, hắn dùng để tu luyện Huyền Thiên Công. (Thủ pháp cầm nã bao gồm tám thủ pháp: câu, giật, buông, bắt, chộp, điểm, khóa, đẩy)
Hồn Lực là trụ cột của hồn sư. Hiện tại hắn phải dùng thời gian nhiều nhất để tu luyện Huyền Thiên Công.
- Đúng vậy, công pháp này thật không tệ, rất thích hợp tình huống hiện tại của ngươi. Nhân loại các ngươi thật có bản lĩnh.
Hoắc Vũ đạo vừa tiến nhập vào trạng thái tu luyện, đột nhiên trước mắt hóa thành một mảng màu trắng. Thanh âm của Thiên Mộng Băng Tằm vang lên trong Tinh thần thức hải của hắn.
- Thiên Mộng ca?
Hoắc Vũ Đạo vui sướng kêu lên.
Thanh âm của Thiên Mông Băng Tàm có chút uể oải vang lên:
- Mấy ngày nay thân thể của ngươi thay đổi không ít, đã bắt đầu tốt dần lên. Năng lực của thân thể cũng dần tăng cường. Không sai, không sai. Những công pháp ngươi tu luyện rất thích hợp với ngươi. Nhất là công pháp minh tưởng và phương pháp luyện tập ánh mắt kia. Bốn kỹ năng ta đưa cho ngươi đều cảm nhận được rồi chứ. Ngươi phải thường xuyên tập luyện, nhất là kỹ năng cuối cùng, cùng kết hợp với phương pháp luyện mắt ngươi đang luyện, hiểu quả rất tốt, coi như là tạo nền móng cho ngươi sau này tu luyện hồn kỹ công kích. Tình huống này so với dự đoán của ta còn tốt hơn.
- Thiên Mộng ca, ta nhất định cố gắng tu luyện.
Lại nghe được thanh âm của Thiên Mộng Băng Tằm, Hoắc Vũ Hạo khẳng định chính mình dung hợp với Bách vạn niên Hồn Thú không phải là giấc mơ.
Thiên Mông Băng Tằm nói:
- Ta cảm thấy mệt quá, cần phải ngủ một lát, ngươi cứ tu luyện đi. Đến khi ngươi đột phá cần Hồn Hoàn thứ hai, ta sẽ tự tỉnh dậy. Lúc đó ta sẽ giao cho ngươi Vũ Hồn thuộc tính băng hệ, cũng có thể là Vũ Hồn có chủ, làm cho ngươi tăng vọt về chất.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Nếu ta muốn tìm ca thì phải làm thế nào?
Thiên Mộng Băng Tàm nói:
- Nếu ngươi gặp nguy hiểm, tự nhiên ta sẽ giúp ngươi, an tâm đi. Chỉ có ngươi sống ta mới có thể tồn tại a. Ta đi ngủ đây…
Bạch quang vụt tắt, Hoắc Vũ Hạo cũng tỉnh táo lại. Hắn phát hiện lúc này bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen. Hắn đã tu luyện ít nhất hơn ba canh giờ, Huyền Thiên Công trong cơ thể dường như có chút tiến bộ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyentop.net
Lúc này đã là buổi tối, hắn có chút đói bụng, nhưng nhìn sắc trời bên ngoài, hẳn đã qua thời gian dùng cơm ở nhà ăn. May mắn trong túi quần của hắn còn thừa chút ít lương khô, hắn rót cốc nước ăn cho đỡ đói, sau đó lại tiếp tục tu luyện theo lịch hắn ra vạch sẵn.
Sáng sớm, sau khi hấp thu lực lượng Tử khí, Hoắc Vũ Hạo trở lại phòng, bắt đầu tu luyện mấy môn tuyệt học của Đường Môn. Mấy môn tuyệt học này hắn cũng mới chỉ có thể luyện được sơ sơ, hơn nữa hắn cũng không dốc hết tinh thần ở phương diện này.
Sau khi kết thúc, trời đã sáng hẳn. Rửa mặt xong, Hoắc Vũ Hạo đi vào nhà ăn mua cơm. Vừa vào đến nhà ăn, mặt mày hắn lại nhăn nhó. Từ sau khi hắn tu luyện Huyền Thiên Công, lượng cơm hắn cần rất nhiều, cần đủ dinh dưỡng để tăng cường thể chất, tuy nhiên hắn lại không có tiền. Đại sư huynh đã đóng học phí cho hắn, hắn làm sao có thể mở miệng mượn tiền Bối Bối.
Cũng may cho hắn là nhà ăn bán điểm tâm cũng không có quá nhiều món, hơn nữa cũng rất tiện nghi. Hoắc Vũ Hạo mua mấy quả trứng chim cùng một chén cháo. Hắn xót xa lấy ra ba đồng. Cuối cùng cũng bổ sung một chút dinh dưỡng cho mình. Ngày hôm qua hắn còn cảm thấy đồ ăn có chút tiện nghi, nhưng hôm nay hắn đột nhiên phát giác, giá hàng hóa trong Sử Lai Khắc rõ ràng đắt hơn so với bên ngoài.
- Tiểu sư đệ, ăn cơm không nên tiết kiệm như thế, dinh dưỡng không thể không đủ được. Trong trường có một số công việc đệ có khả năng làm được. Đệ có thể đăng ký kiếm chút tiền.
Không biết từ lúc nào, Bối Bối đã đi tới bên cạnh Hoắc Vũ Hạo.
- Đại sư huynh.
Hoắc Vũ Hao vui mừng gọi một tiếng. Cho tới bây giờ, tại học viện Sử Lai Khắc hắn cũng chỉ quen có Đường Nhã cùng Bối Bối.
Bối Bối có chút áy náy nói:
- Ta không cho đệ tiền, là hi vọng đệ có thể rèn luyện tính tự lực cánh sinh. Sức chiến đấu chính là một bộ phận của thực lực. Mà thực lực của một người còn tổng hợp lại từ nhiều năng lực, trong đó quan trọng nhất chính là năng lực sinh tồn. Đệ minh bạch rồi chứ?
- Đại sư huynh, huynh đã giúp đệ rất nhiều. Đệ đã minh bạch. Trong tay đệ còn một chút tiền. Chờ sau khi khai giảng sẽ nhận một chút công việc.
Bối Bối sờ sờ đầu của hắn:
- Huynh đi trước. Đệ nhớ kỹ, tiền có thể tiếp tục kiếm, nhưng ăn không thể tiết kiệm. Đệ cần phải có đầy đủ dinh dưỡng.
Hoắc Vũ Hạo đi theo Bối Bối rời khỏi nhà ăn. Hắn quyết định nghe theo lời đại sư huynh, buổi trưa hôm nay liền thả phanh một chút.
Sau khi trở về ký túc xá, vừa vào đến cổng, Hoắc Vũ Hạo liền phát hiện cửa phòng đã mở. Ban đầu có chút giật mình, sau mới nhớ, có thể là người ở cùng phòng với mình đã tới.
Đúng lúc này, một gã thiếu niên từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo cũng sửng sốt một chút.
Tướng mạo của thiếu niên thanh tú, làn da trắng nõn, đôi mắt to thực đặc biết, không ngờ con ngươi màu xanh. Tóc ngắn gọn gàng cũng màu xanh. Tướng mạo anh tuấn của hắn dường như còn có chút hơn Bối Bối. Thực sự đây là người bạn cùng lứa tuổi mà Hoắc Vũ Hạo cảm thấy ưu tú nhất. Chiều cao cùng độ tuổi tương đương với hắn.
- Ngươi là?
Hoắc Vũ Hạo hỏi theo bản năng.
Thiếu niên có chút ngạo khí, trừng mắt hắn một cái:
- Tránh ra.
Hoắc Vũ Hạo vội vàng nghiêng người tránh ra, thiếu niên vừa đi qua vài bước, người lại quay đầu nói:
- Ngươi cũng ở đây à. Thấy ngươi đã quét dọn ký túc xá quét dọn vô cùng sạch sẽ, ta sẽ cho phép ngươi ở tạm với ta một thời gian. Ta có mấy quy củ ngươi cần nhớ kỹ. Thứ nhất, không được tùy tiện dẫn người vào ký túc xá. Thứ hai, trong ký túc xá không được trần truồng khiến người chán ghét. Thứ ba, buổi tối ngủ không được ngáy. Thứ tư, không được quấy rầy ta. Thứ năm, khi ngươi quét dọn ký túc, không được động bừa vào giường của ta. Nghe rõ chưa?
Nhìn thấy bộ dạng bố tướng của tên thiếu niên này, Hoắc Vũ Hạo khí nóng bốc lên đầu:
- Ta vì sao phải nghe lời người?
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng:
- Không nghe lời ta, ta sẽ đánh cho ngươi cút khỏi đây. Không tin ngươi thử xem.
Hoắc Vũ Hạo từ nhỏ bị người ức hiếp ở phủ Công Tước, thực sự không quen cái bộ dáng bố tướng của người này, lạnh lùng nói:
- Thử xem, chúng ta đi ra ngoài.
Nhìn thấy bộ dạng của hắn không chút yếu thế, thiếu nhiên kia ngược lại nở nụ cười. Nụ cười khinh miệt càng làm lửa giận trong lòng Hoắc Vũ Hạo dâng cao.
- Còn không biết ngươi tên là gì?
Thiếu niên khinh miệt hỏi.
Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói:
- Trước khi hỏi tên người khác, có phải nên nói tên của mình trước hay không?
Thiếu niên thản nhiên nói:
- Ta tên là Vương Đông.
- Ta tên Hoắc Vũ Hạo.
Vương Đông mỉm cười, đột nhiên bước đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo:
- Tốt lắm, ta nghĩ cái tên này rất nhanh sẽ biến mất khỏi Sử Lai Khắc học viện. Đi thôi, thằng đần.
Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài.
Hoắc Vũ Hạo nắm chặt hai tay, bước nhanh theo ra ngoài. Hắn biết hắn không có sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng hắn tuyệt không mặc cho người khi dễ. Hơn nữa, người này tương lai là bạn cùng phòng với hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.