Chương trước
Chương sau
Lúc này, Tinh Thần Thám Trắc của Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn bộc lộ ra được tác dụng của nó, hai hồn kỹ phối hợp, đặc biệt là Tinh Thần Cộng Hưởng, nhờ nó mà những gì hắn dò xét được có thể truyền đầy đủ cho Bối Bối, nhờ thế Bối Bối mới có thể ứng biến với tình huống trước mắt, ngay lúc Mạn Đà La Xà quất đuôi thì Bối Bối đã chuyển mình chạy về phía bên trái, một lực hút thật mạnh cũng đồng thời xuất hiện ở bên phải của nó, giống như muốn hút nó vào tay Bối Bối vậy. Lực hút này kéo mạnh một cái không những lập tức hóa giải được đòn công kích của Mạn Đà La Xà, mà còn kéo nó bay thẳng về phía Bối Bối.
Khi phải đối mặt với sinh tử, Mạn Đà La Xà lại một lần nữa bạo phát uy lực, sương mù màu hồng đang vật vờ bay trong không khí lập tức sáng hẳn lên, nó hét vang một tiếng, cái vật giống đóa hoa trên đầu nó đột nhiên nổ tung bắn ra từng tia máu bay về phía Bối Bối.
Nhưng Bối Bối đã sớm đoán trước được hành động này của nó, ngay khi đóa hoa kia vừa nổ Lôi Đình Long Trảo trên tay phải của hắn đã vung lên rồi đánh thẳng vào người Mạn Đà La Xà trước khi những tia máu ấy tiếp cận được hắn.
Những tia máu tươi kia vừa bắn ra đã bị chấn nát, nhưng cả người Bối Bối lúc này cũng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, bởi vì hắn phát hiện Lôi Đình Long Trảo khi nãy hắn vừa đánh ra, sau khi chạm vào những giọt máu màu hồng ấy cũng bị biến thành màu hồng luôn. Nếu không phải hắn biết trước tình huống mà tránh né chỉ sợ lần này gặp phải phiến toái lớn rồi.
Bối Bối xoay người chạy thẳng đến bên cạnh Mạn Đà La Xa ngàn năm kia, lúc này nó đã không còn cách chống trả nên dễ dàng bị Bối Bối chộp vào phần cách cổ bảy tấc, tuy vậy khi Bối Bối vừa chạp vào nó, nó khẽ quấn chặt lấy tay nên lại bị Bối Bối oánh cho một trận lôi điện hôn mê bất tỉnh.
Mạn Đà La Xà ngàn năm thân thể mạnh mẽ, nổi danh về phương diện tốc độ. Nhưng lúc này với Bối Bối mà nói, sức phòng ngự của nó đã không đáng để nhắc tới. Bối Bối dùng trong trạng thái sử dụng Lôi Đình Chi Nộ vung long trảo đánh vào đầu nó, rắc rắc rức, thanh âm vỡ vụn vang lên. Khung xương của nó cơ hồ đã hoàn toàn nát vụn (DG: Rắn có xương....)
- Tiểu Nhã.
Bối Bối khẽ quát một tiếng.
Đường Nhã tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, nàng mang theo Hoắc Vũ Hạo chạy đến chổ Mạn Đà La Xà, một thanh phi đao dài chừng nửa xích xuất hiện trên tay nàng, tiếp theo đâm thẳng vào miệng con rắn, nhẹ nhàng chấm dứt sinh mệnh của con Mạn Đà La Xà ngàn năm.
Quang man Lôi Điện từ từ thu hẹp lại, Bối Bối lúc này đã có thể thở phào một hơi, một cái Hồn Hoàn màu tím từ chổ con Mạn Đà La Xà dần dần được ngưng tụ thành.
Đường Nhã phấn kích quay sang nhìn Bối Bối, Bối Bối khẽ gật đầu với nàng.
- Nhanh bắt đầu đi, không ngờ ngay ở bìa Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đã có thể gặp được Thiên niên Hồn Thú, phẩm chất hồn thú ở Tinh Đấu Sâm Lâm đúng là càng lúc càng cao.
Đường Nhã cười hì hì, nói:
- Ta cũng không ngờ mọi chuyện thuận lợi như vậy, ngươi giúp ta hộ pháp.
Vừa dứt lời nàng liền nhanh chóng khoanh chân ngồi bên cạnh xác Mạn Đà La Xà, một thứ xanh mướt óng ánh xuất hiện trên tay phải của nàng, bàn tay trắng nõn khẽ giơ lên, hồn hoàn màu tím ở phía trên xác Mạn Đà La Xà nhẹ nhàng bay về phía nàng, rồi di chuyển đến bên cạnh quầng sáng màu xanh trên tay nàng, từ từ dung hợp.
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Đường Nhã lúc này đã biến mất, nàng tập trung toàn bộ tinh thần bắt đầu hấp thu hồn hoàn. Mãi đến lúc này Hoắc Vũ Hạo mới biết hóa ra nàng cũng đã đạt đến cấp ba mươi, hai người bọn họ lần này đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm là tìm hồn hoàn thứ ba cho nàng. Ơ, hồn hoàn của Tiểu Nhã lão sư là cái gì nhỉ? Thực vật màu xanh?
- Vũ Hồn của Tiểu Nhã là Lam Ngân Thảo.
Bối Bối dường như biết được nghi vấn trong lòng Hoắc Vũ Hạo nên lên tiếng trả lời.
- Lam Ngân Thảo? Vậy là giống với vị thiên tài của Đường Môn truyền kỳ sao?
Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên hỏi.
Bối Bối gật đầu nói:
- Vạn năm trước, đường chủ Đường Môn đời thứ nhất dựa vào Vũ Hồn Lam Ngân Thảo đưa Đường Môn lên đỉnh cao huy hoàng. Nhưng sau đó hắn lại trở thành thần rồi biến mất, khi đó hắn cũng không để lại người nối dõi. Cho nên, để kỷ niệm, điều kiện đầu tiên để chọn môn chủ chính là phải có vũ hồn Lam Ngân Thảo. Và Đường Môn cũng gắng sức đào tạo những hồn sư có vũ hồn Lam Ngân Thảo, đáng tiếc là, sự thật chứng minh, Lam Ngân Thảo không phải là một vũ hồn ưu tú, từ sau người đó đến nay, chưa từng có ai có thể phát huy được uy lực cường đại của nó. Nhưng truyền thống vẫn là truyền thống, không ai có thể thay đổi. Tiểu Nhã có vũ hồn Lam Ngân Thảo và thiên phú không tồi, hi vọng nàng có thể thay đổi mọi chuyện.
Hoắc Vũ Hạo lúc này mới tò mò hỏi:
- Đại sư huynh, theo truyền thuyết năm đó Đường Môn rất cường đại, làm sao lại có thể suy sụp đến mức độ này?
Bối Bối mỉm cười nói:
- Vấn đề này khi nào ngươi đến Sử Lai Khắc học viện nhất định sẽ hiểu. Có rất nhiều nguyên nhân, hiện giờ Đường Môn chỉ còn vài người chúng ta cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất có một vài trói buộc không thể ảnh hướng đến chúng ta nữa. Nhưng mà, tiểu sư đệ, vừa rồi đệ làm cho ta thật kinh hỉ a!
Hoắc Vũ Hạo hiển nhiên hiểu ý Bối Bối nói là hồn kỹ ban nãy của hắn, không khỏi có chút ngượng ngùng:
- Lúc nãy ta chỉ thử thôi, không ngờ có tác dụng đến vậy.
Bối Bối nghiêm mặt nói:
- Tất nhiên là có tác dụng, Thiên niên Hồn Thú ta cũng không nắm chắc có thể đối phó, nếu không nhờ phụ trợ tinh thần của ngươi, ta không biết có thể toàn mạng quay về không nữa.
Ban nãy, khi hắn và Mạn Đà La Xà đang chiến đấu đến thời điểm quan trọng, nhờ vào Tinh Thần Thám Trắc và Tinh Thần Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo, hắn mới có thể dự đoán chính xác từng hành động của Mạn Đà La Xà, và còn tránh được độc kích cuối cùng của con hồn thú ấy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lúc đó trong thế giới của Tinh Thần Thám Trắn, Bối Bối rõ ràng cảm nhận được ánh mắt Mạn Đà La Xà lóe lên một kia kì dị, nếu với mắt thường của hắn chắn chắn không phát hiện ra được, cũng may nhờ phụ trpj này mà hắn theo bản năng lách người trở ra. Bằng không, bị độc máu kia dính vào, hắn không chết cũng bị thương.
Nhờ điều này làm Bối Bối hiểu được, tác dụng của Hoắc Vũ Hạo trong chiến đấu quan trọng đến cỡ nào. Hắn dự đoán, nếu trong chiến đấu, Hoắc Vũ Hoàn thi triển kỹ năng này, nhất định thực lực của mình sẽ tăng từ 20-30%. Thế này đã là quá nhiều rồi a! Huống chi đây chỉ mới là một cái kỹ năng của Hoắc Vũ Hạo thôi.
Trong lòng Hoắc Vũ Hạo còn thấp thởm bất an, sợ hãi hỏi:
- Con rắn vừa rồi thật lợi hại, đại sư huynh, nó là hồn thú gì thế?
Bối Bối nói:
- Nó gọi là Mạn Đà La Xà, độc tính rất mạnh, chẳng những có tác dụng gây tê liệt, còn có khả năng ăn mòn. Là một trong những hồn thú nguy hiểm nhất. Hơn nữa thân thể nó cũng rất cứng, đao kiếm bình thường khó làm thương tổn nó được, miệng và mắt là hai nhược điểm duy nhất. Nhưng Mạn Đà La Xà lúc nào cũng bảo vệ tốt hai nhược điểm này, hơn nữa tốc độ của nó rất nhanh. Đáng sợ nhất phải nói đến phương thức công kích của nó. Một khi đã xuất thủ tuyệt đối không buông tha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.