Chương trước
Chương sau
Một tòa kiến trúc cung điện to lớn, mái ngói lưu ly sắc vàng dước ánh mắt mặt trời chói chang tỏa ra một hào quang chói mắt. Cung điện dát vàng, cửa lớn sơn màu đỏ mang hơi hướm cổ kính khiến người ta vừa nhìn thấy trong lòng không khỏi sinh chút cảm giác trang trọng.
Từ xa nhìn lại, bốn phía đều giống nhau, tất cả khu này chiếm hết một diện tích cực lớn, nhìn mãi nhìn mãi không thấy điểm dừng. Cổng chính bên ngoài cũng cao đến năm trượng, bên trên treo một cái bảng lớn có ba chữ Công Tước Phủ thật to.
Khu vực này rộng hơn ba ngàn mẫu, phủ đệ này không thuộc về bất cứ thành thị nào mà nó nằm đơn độc ở ngoại thành, cách thủ đô Tinh La đế quốc không đến năm mươi dặm về phương bắc. Bấy nhiêu cũng đủ để nói chủ nhân phủ đệ này tại Tinh La đế quốc có địa vị tôn kính thế nào.
Lúc này đã là giữa trưa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào mái ngói lưu ly óng ánh khiến cho cả tòa Công Tước phủ được bao trùm bằng một tầng hào quang vàng rực, dù đứng ở đầu tường Tinh La thành cũng lờ mờ trông thấy được.
Cổng lớn ở phía bắc phủ Công Tước vô thanh vô tức hé mở, một bóng người nhỏ gầy lặng lẽ bước ra.
Đó là một đứa bé độ khoảng mười một mười hai tuổi, dáng người cân xứng vừa phải, mặc một bộ áo vải màu xám sạch sẻ, trên lưng đeo một cái túi nhỏ. Mái tóc đen được cắt ngắn gọn gàng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn lộ ra vẻ kiên nghị khác hẳn độ tuổi của nó.
Thiếu niên kia nhẹ nhàng đóng cửa lại quay lưng bước đi, nhưng mới được vài bước đột nhiên lại dừng lại, quay đầu nhìn về phủ Công Tước, đôi mắt lộ rõ sự oán hận.
- Mẫu thân, người trên trời có linh thiêng hãy chờ con. Bất luận phải trả giá gì con cũng sẽ cố gắng, sẽ có một ngày con quay lại đây đòi lại công bằng cho người. Từ giờ con sẽ bắt đầu lại từ đầu, con sẽ theo họ Hoắc của người, đổi tên thành Hoắc Vũ Hạo.
Nói xong câu đó, hắn lại liếc nhìn phủ công tước một lần nữa rồi quay người mạnh mẽ bước đi.
Hắn không chạy về phía Tinh La thành ở đông nam phủ Công Tước mà lại nhằm hướng bắc mà đi, bóng người bé nhỏ giữa trưa nắng dần dần đi xa, tuy nhiên cũng vì dáng người nhỏ gầy kia của hắn mà khiến người ta nhìn vào lại dâng lên cảm giác bất lực.
Phủ Công Tước bất luận về hướng nào cũng có một con đường lớn, Hoắc Vũ Hạo vừa chạy, vành mắt hắn cũng dần dần đỏ lên.
- Mẫu thân...
Trong đầu hắn không kìm được lại một lần nữa xuất hiện vẻ mặt không đành lòng của mẫu thân hắn lúc qua đời, hắn lại cắn chặt răng thầm nhủ: "Kiên cường, ta nhất định phải kiên cường. Mẫu thân đã dạy ta, người chỉ có thể dựa vào bản thân mình, chỉ khi mình kiên cường, mới có thể sống tốt hơn."
Từng đoạn từng đoạn kí ức không ngừng hiện lên trong đầu Hoắc Vũ Hạo.
***
Mẫu thân Hoắc Vũ Hạo vốn là nha hoàn thiếp thân của Công Tước, từ nhỏ hai người đã lớn lên bên nhau, nha hoàn thiếp thân vốn vì hầu hạ chủ tử mà tồn tại, một đêm cách đây mười hai năm, Hoắc Vũ Hạo lặng lẽ xuất hiện trong bụng mẫu thân hắn.
Mười tháng hoài thai rồi chào đời.
Không cần biết mẫu thân Hoắc Vũ Hạo là thân phận gì, cuối cùng hắn vẫn là con trai của Công Tước, mặc dù thường ngày trong phủ không được đối xử tốt lắm nhưng cũng không phải quá tệ bạc. Mẫu thân hắn cũng không còn là nha hoàn như xưa nữa, mẫu bằng tử quý (mẹ được thoải mái nhờ con),cuối cùng người cũng có một cái tiểu viện cho riêng mình.
Mọi chuyện tiếp diễn bình thường, nhưng ai mà ngờ, tai họa đến thật nhanh.
Công Tước đại biểu Tinh La đế quốc xuất binh đánh trận, mọi việc trong phủ toàn bộ do Công Tước phu nhân trông coi, Công Tước phu nhân có hai người con, một trai một gái, ả đối với bất cứ ai có nguy cơ ảnh hưởng đến tương lai của con mình đều nhất mực chèn ép, tuy thế nhưng trước khi Công Tước ra trận thì phủ Công Tước vẫn còn yên bình, nhưng sau đó Công Tước phủ đã trở thành thiên hạ của Công Tước phu nhân. Ả lại còn là người mà đương kim hoàng đế Tinh La đế quốc yêu thương nhất.
Mẫu thân Hoắc Vũ Hạo vì là thanh mai trúc mã của Công Tước, thường ngày cũng được Công Tước sủng ái khá nhiều nên ngay lập tức trở thành mục tiêu đầu tiên. Ả nói mẫu thân Hoắc Vũ Hạo mang bệnh truyền nhiễm nên hạ lệnh mang cả hai xuống phòng củi ở, hơn nữa còn cắt hết toàn bộ phụ cấp. Khi đó, Hoắc Vũ Hạo mới hai tuổi.
Cuộc sống cực khổ khiến sức khỏe mẫu thân Hoắc Vũ Hạo vốn không tốt dần dần không thể cầm cự nổi nữa, huống chi thỉnh thoảng người hầu của công tước phu nhân còn chèn ép đủ kiểu, rốt cục khi hắn mười tuổi thì mẫu thân hắn bệnh nặng qua đời. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
***
Hơn bốn ngàn năm trước Đấu La Đại Lục trôi nổi trên biển rộng Tây Phương rồi va chạm với Nhật Nguyệt Đại Lục mà diện tích nhất thời tăng hơn gấp đôi, cũng vì thế mà khắp nơi trên đại lục đều đã thay đổi.
Vạn năm trước, trên Đấu La Đại Lục chỉ có hai quốc gia, Thiên Đấu và Tinh La. Mà sau vạn năm, Đấu La Đại Lục đã biến thành ba quốc gia. Trong đó, mặc dù Tinh La đế quốc vẫn tồn tại như cũ nhưng hoàng thất đã thay đổi, may mà khi ấy hoàng thất kế vị đã thành công bình định thống nhất đất nước, thế nên ở thời điểm này Tinh La đế quốc là đế quốc cường đại nhất.
Còn Thiên Đấu đế quốc vì ngày đó không đồng lòng đoàn kết với nhau thế nên hiện giờ đã tách ra làm hai đế quốc là Thiên Hồn đế quốc và Đấu Linh đế quốc.
Bên phía Nhật Nguyệt đại lúc mới sát nhập vào sau này diện tích bao la, tài nguyên cũng phong phú, tuy vậy vẫn nhỏ hơn so với Đấu La đại lục, và ở đó chỉ có một quốc gia, chính là Nhật Nguyệt đế quốc.
Hai đại lục vừa sát nhập lập tức nổ ra chiến tranh, cũng may thời điểm ấy Tam đại quốc gia ở Đấu La đại lục có chung kẻ thù hợp thành liên quân, trải qua hai mươi năm chiến đấu rốt cục cũng đánh bại được Nhật Nguyệt đế quốc, rồi sát nhập phần lãnh thổ Nhật Nguyệt đại lục vào Đấu La đại lục, từ đó không còn cái tên gọi Nhật Nguyệt đại lục nữa, chỉ còn Nhật Nguyệt đế quốc mà thôi.
Bất quá, Nhật Nguyệt đế quốc mặc dù bại trận nhưng cũng không hoàn toàn bị xâm lược, bọn họ nhờ vào ưu thế của mình kích động mâu thuẩn giữa Tam đại đế quốc ở Đấu La đại lục, nhờ thế mà bốn đế quốc dần dần tạo thành thế giằng co ổn định lại cục diện. Tuy vậy chiến tranh lại cứ vài năm nảy sinh một lần.
Công Tước bởi vì thường xuyên chinh chiến sa trường nên thời gian ở phủ đệ rất ít. Mà chuyện của mẹ con Hoắc Vũ Hạo lại bị Công Tước phu phân ra sức giấu diếm, dần dần chìm vào quên lãng. Công Tước hỏi thì Công Tước phu nhân chỉ nói là mẫu thân Hoắc Vũ Hạo mang bệnh hiểm nghèo.
Mẫu thân Hoắc Vũ Hạo ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng hắn, đến năm sáu tuổi, hắn đã tiến hành thức tỉnh Vũ Hồn ngay tại phủ đệ này.
Vũ Hồn, mỗi người trên Đấu La đại lục đều có năng lực này, Nhật Nguyệt đế quốc tuy có phương hướng phát triển khác với Tam quốc kia nhưng cũng có tồn tại Vũ Hồn, đấy là căn bản.
Mỗi người trời sinh đều có một cái Vũ Hồn, đến sáu tuổi là có thể tiến hành thức tỉnh, Vũ Hồn có thể là bất kỳ vậy gì, ví dụ như công cụ hay động vật. Vũ Hồn thuộc loại động vật gọi là Thú Vũ Hồn, còn lại gọi chung là Khí Vũ Hồn. Tất nhiên cũng có một số ngoại lệ, đấy gọi là biến dị Vũ Hồn.
Khi Vũ Hồn thức tỉnh, chỉ có một số lượng ít người có loại lực lượng đặc thù, đấy chính là khả năng đặc biệt, hay còn gọi là Hồn Lực. Cũng chỉ những người khi thức tỉnh Vũ Hồn có Hồn Lực mới có khả năng tu luyện, trở thành một người có địa vị cao quý trên Đấu La đại lục - Hồn Sư.
Hồn Sư chia làm chín bậc, từ thấp đến cao theo thứ tự là: Hồn Sĩ, Hồn Sư, Đại Hồn Sư, Hồn Tôn, Hồn Tông, Hồn Vương, Hồn Đế, Hồn Thánh, Hồn Đấu La, cuối cùng là Phong Hào Đấu La.
Cấp bậc Hồn Sư càng cao, thực lực càng mạnh. Một khi đạt đến bậc Phong Hào Đấu La gần như có thể dời núi lấp biển, đấu chuyển tinh dời, thực lực hết sức khủng bố.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.