Cung điện có một nơi bốc cháy rực rỡ. Diệp Phi Linh nhếch khoé môi cười nhạo, nàng biết cấm vệ quân sẽ rất nhanh tiến về đây. Như thế thì có sao?! Cầm các của nàng đã huỷ, hoàng cung ăn thịt người không nhả xương, công lực bị phong bế, bị cường đoạt cùng nhục mạ vô số lần.... Làm người có gì tốt? Xuyên không có gì hơn người? Diệp Phi Linh đứng trên tẩm điện đang cháy, tay ôm cổ cầm thê lương cười. Bạc nhất là lòng người ah!
Nàng từ hiện đại xuyên tới nơi này, 1 thân 1 mình bán mạng học cầm nghệ, học võ công, vốn tưởng rằng nhân sinh trôi qua thật dễ dàng, nào ngờ cũng chỉ vì mấy miếng vàng nàng bị bán không thương tiếc. Bán vào thanh lâu nàng còn có biện pháp rời đi, nhưng cố tình nơi này lại là hoàng cung. Hoàng Đế hoang dâm vô độ, Thái Tử quỷ quyệt, các vị Hoàng Tử độc ác, phàm là nam nhân đều coi tính mạng nữ nhân như cỏ rác. Đọc nhiều truyện như vậy, cung đấu cũng nhiều lần như vậy, nhưng khi bước vào hiện thực sờ sờ như này Diệp Phi Linh mới thấy được cái gì gọi là tàn khốc.
Diệp Quý Phi, người mau rời khỏi nơi này, Cấm vệ quân đã đến nơi rồi! Diệp Phi Linh cong cong khoé môi, nhìn lửa còn cách bản thân nửa mét, lắc đầu. Ta không thể rời đi nơi này, vậy liền chết đi là được! Nàng ngóng lên trời, bóng trăng tròn giống như năm đó khi nàng tiến đến thế giới này. Trăng vẫn vậy, nhưng.... cảnh còn người mất! Nơi nào cháy vẫn cứ cháy, cháy đến tro tàn.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.