Đem hồn lực ấm áp truyền tới người Diệp Phi Linh, Độc Cô Bác liên tục đánh vào thân thể nàng mấy chục đạo hồn lực, sau đó lại đỡ nàng nằm xuống, đem thuốc đắp lên mặt. Nữ nhân đúng là cái đồ phiền phức, đã không làm được việc, còn để hắn chăm sóc vất vả như thế này. Diệp Phi Linh mặc dù ăn đau, nhưng đầu óc nàng vẫn là thanh tỉnh đấy, chỉ thấy trên người bị bay mất mấy lớp quần áo, còn có quả trứng lăn tròn trên bụng nàng. - Đi ra chỗ khác chơi, nàng đang bị thương rất nặng ! Độc Cô Bác trầm giọng. Quả trứng lập tức lăn vào góc giường, nằm yên ở đó không động đậy. Để bị thương nặng đến mức này, đúng là quá tệ. Độc Cô Bác dĩ nhiên biết Diệp Phi Linh là người chơi, nàng sẽ không bị cái gì gọi là hóa ngốc hay đập đầu đến ngốc, nhưng muốn hồi phục cơ thể trong tình trạng bị đánh vào đầu như thế này cũng phải mất mười ngày nửa tháng. Thẳng đến khi nàng khôi phục lại được nguyên mặt. Diệp Phi Linh võ hồn có thể trị liệu được, nhưng bây giờ nàng không làm chủ được. Diệp Phi Linh trong lòng chậm rãi cảm nhận ấm áp. Sau Tử Hàm, chỉ có hắn là người duy nhất chăm sóc nàng như thế này. Phải không ? Sao cứ cảm thấy giống như chính mình đã lãng quên chuyện gì đó rất qua trọng ? Diệp Phi Linh mường tượng nhớ lấy, cổ họng chợt trở nên đắng nghét. Độc Cô Bác dìu nàng dậy, đút thuốc đưa tới. Trong này có trộn lẫn cả Vong Tình Thủy cấp độ khác, hẳn là ... Diệp Phi Linh sẽ quên đi toàn bộ người kia.. Hắn tốn công tốn sức như này, dĩ nhiên là muốn đạt được kết quả tốt nhất. Nàng là của hắn, vậy thì không cần tơ tưởng đến người khác. Còn tồn tại ý nghĩ thay thế hắn, hắn trong lòng không vui. Diệp Phi Linh tâm tình xoắn xuýt. Lúc đau bệnh mới biết ai là người lo lắng cho mình, phải không ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]