Mặc dù bực thì bực, nhưng nếm qua tay nghề Diệp Phi Linh, thiếu niên lập tức đổi sắc mặt. Không biết hắn lấy từ đâu một cái túi da, sau đó đem rượu đổ vào bát, ngửa đầu nhìn lên trời, uống cạn. Diệp Phi Linh giật lấy bát rượu . - Ngươi uống rượu làm cái gì a ? Trong rừng nguy hiểm vô cùng ! Thiếu niên liếc nàng bằng nửa con mắt. Trong cả sâm lâm này, thứ gì nguy hiểm hơn hắn ?? - Đồ ngon, không làm một chén rượu thì phí lắm ! Diệp Phi Linh phì cười. Giọng điệu hắn càng cố tỏ ra từng trải, nhưng âm thanh còn chưa vỡ giọng này, nghe kiểu gì cũng vẫn thấy hài hước. Diệp Phi Linh khục khục cười. - Ừ, cho nên phiền ngươi ăn giúp ta nhiều một chút ! Nàng trả lại hắn bát rượu, chính mình ăn thêm hai miếng, sau đó tiến vào tiềm tu. Thiếu niên nhìn nàng nhập định, nhẹ uống một ngụm rượu, nghĩ tới nội dung sự kiện, lại là thở dài một hơi. Ngu xuẩn không phòng bị như vậy, vẫn là nghĩ hắn đáng tin, hay vẫn là không sợ hắn? Thiếu niên hoàn toàn không biết, bởi vì bảo trì người chơi trải nghiệm an toàn, hệ thống sẽ tự động cảnh báo khi có sát khí. Cho nên ... hắn có làm gì, hệ thống cũng sẽ bảo hộ người chơi trước tiên. Bất quá ... rượu này hình như hơi say thì phải. Thiếu niên kỳ quái ngẫm nghĩ, không hiểu chính mình vì sao có loại suy nghĩ này, lại xem Diệp Phi Linh bóng lưng đến nhập tâm, cuối cùng ... ngủ mất. Quá nửa đêm, Diệp Phi Linh kết thúc nhập định, quay ngược lại liền thấy thiếu niên đã ngủ rồi. Lôi từ hệ thống ra một tấm vải dệt, Diệp Phi Linh nhìn thấy hơi dở người, nhưng trong rừng nhiều sương lạnh, trước phủ lên người thiếu niên. Vải dệt ? Không sai, chính là vải dệt. Nàng thu thập từ nhiệm vụ hỗ trợ nông dân thu thập cây bông mà có được, cuối cùng trò chơi không có chức năng may vá, cho nên bấy giờ thứ này vẫn bỏ không. Trong đêm tối lần mò tới nơi ở của Bạch Phi Mã , Diệp Phi Linh đem cà rốt bỏ vào trong lồng trước, lại đào một cái hố. Nhờ có chức năng khai khoáng, nàng cuốc đất cực nhanh. Ít nhất cũng không uổng công chính mình cày game lâu đến như vậy. Nhanh chóng đào xong một cái hố, bên trong chất đầy cà rốt, mấy củ ngon nhất liền bỏ vào trong lồng, đem móc xích kéo vào bốn góc, cuối cùng Diệp Phi Linh mới yên tâm đi trốn. Mũi hồn thú rất thính, cho nên Diệp Phi Linh liền trèo hẳn lên mỏm đá cao cách đấy một đoạn, nhìn Bạch Phi Mã trắng tinh hí hí hí liên hồi chạy xuống hố. Ba nghìn năm, hồn thú đã có linh trí, bất quá ... đặc tính mà hệ thống báo lại, hồn thú này đặc điểm chính là tham ăn. Quả nhiên không ngoài dự liệu, Bạch Phi Mã thò đầu vào trong lồng sắt, đem mấy củ cà rốt có tẩm thuốc mê gặp lấy gặm để. Diệp Phi Linh đợi tới thời cơ chín muồi, chạy tới cái hố xem xét, nhìn thấy Bạch Phi Mã đã ngủ rồi, móc ra Hoàng Kim Dao Găm đâm tới. Máu tươi bắn lên mặt dính dính. [Bạn thu được Bạch Phi Mã thịt] Hệ thống thông báo quen thuộc vang lên, bất quá lúc này đỉnh đầu nàng có chút ù ù. Tiếng gió càng lúc càng lớn, đem tóc Diệp Phi Linh quấn bay. Một sải cánh dơi màu lam bay trên đầu. Diệp Phi Linh nháy mắt biến sắc. Thanh Dực Biên Bức ở cách nơi này một đoạn, thế nào lại mò tới đây ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]