Chương trước
Chương sau
Một đống lớn đồ ăn được đem đến, tất cả đều bởi vì mỹ thiếu niên yêu cầu.
Tóc nâu dài cùng áo khoác đỏ, đôi mắt phượng nhỏ dài, môi mỏng khẽ cười, là ai nào?
Chính là Mã Hồng Tuấn, chính hắn!
Vô số thiếu nữ vì hắn mà điên cuồng, vì hắn mà dâng ra tâm huyết mỹ thực.
Chính là Mã Hồng Tuấn không có kiên trì được lâu, thời gian sắp hết, hắn vội vàng trốn chạy giống như nàng lọ lem trong đêm dạ hội.
Tưởng trốn vào góc khuất là yên thân rồi, nhưng mà phiền toái khác lại đến.
Vốn chỉ là liếc mắt nhìn qua, ai nào biết một ánh mắt này lại không rời cả đời hắn.
Chòi má!!!
- Điểu Nhân / Thảo Gà!!!!
Hai tiếng hét váng lên, chính là Huyền Phong của Hoàng Đấu Chiến Đội cùng Mã Hồng Tuấn giải trừ biến thân.
Đi cùng Huyền Phong còn có thêm một người, Quỷ Báo Áo Tư La.
Bởi vì cảm ứng võ hồn đồng thuộc tính, cho nên hai người không cần xuất ra võ hồn cũng biết người kia là ai. Huyền Phong hai mắt rưng rưng đẫm lệ, u buồn nói:
- Đừng tưởng ngươi đeo mặt nạ thì ta không nhận ra ngươi! Nhìn cái thân hình của ngươi, cho dù hóa thành tro bụi cũng nặng hơn người khác!
- Hừ, thiếu gia đây tro cốt nặng thì mi ganh tỵ hả??
Mã Hồng Tuấn lông mày nhăn tít lên, bộ dáng muốn bạo động. Đang đói lại còn gặp tên lắm mồm này nữa, tức quá!
Mặc kệ lời châm chọc của Mã Hồng Tuấn, Huyền Phong méo xệch mặt tố tội:
- Thầy Tần đau lòng từ chức, học viện cao tầng khùng hết rồi, làm ai đấy cũng đều áp lực đè! Lão đại điên cuồng tu luyện, Nhàn tỷ cũng vậy, Linh Linh muội cùng Thạch gia huynh đệ đều im lặng! Chỉ còn mỗi tên Áo Tư La này là còn tới làm phiền ta...! Hứt hứt hứt!
- Nói ta phiền á thì đừng có bảo ta dạo phố với ngươi!!!
Áo Tư La phản bác, khoanh tay nhìn Huyền Phong than phiền. Chuyện này đã thành thói quen của hắn, tên tomboy này lúc nào cũng nói xạo quen đường.
- Những bi kịch này tất cả đều là do ngươi!!! Thảo gà, đền lại hạnh phúc cho ta!
Huyền Phong phẫn nộ gào lên. Cuộc sống yên bình của hắn, từ sau khi thầy Tần rời đi, tất cả đều là vỡ nát, áp lực đè nặng như núi. Tất cả vì cái tên thảo gà khốn khiếp này! Tại hắn! Tại hắn hết!
- Cảnh cáo đừng có gọi ta thảo gà nữa nha!
Mã Hồng Tuấn chạm đến mấu chốt, bắt đầu vặc lại.
- Hừ, không là gà thì là gì? Đồ con gà nướng, cả nhà ngươi đều là gà luộc, kiếp sau ngươi cũng là một con gà ta béo mập nữa!!!
Huyền Phong càng chửi càng hăng. Dường như chỉ có chửi mới trút hết được nỗi bực tức trong lòng hắn.
- Tuy không có nói thảo gà, nhưng thiếu gia nghe xong thật là ức chế! Anh mày bây giờ rất là đẹp trai đó nha!!
Áo Tư La đứng ở một bên nhìn hai thằng ngáo chửi nhau, vuốt mặt mà mặc niệm:
- Một thằng não tàn đến trình độ không sợ quê, một thằng không sợ quê đến trình độ não tàn! Hai người các ngươi rảnh quá không có việc gì làm à? Không phải định quyết đấu bằng chửi nhau đó chứ?
Nghe thấy Áo Tư La nói vậy, Mã Hồng Tuấn mới hếch mặt đáp:
- Quyết đấu chứ gì? Được!
- Chơi luôn, ai ngán ai!
Áo Tư La miệng kéo ngang thành đường thẳng, chán nản mà lẩm bẩm:
- Thôi, giữa hai thằng ngốc không cần người giảng hòa đâu!
Bởi vì quyết đấu, hai tên ngốc giao hẹn: ai thua thì phải uống nước rửa chân của 100 người, sau đó tới ký túc xá la to tôi chưa từng tắm rửa, lại thêm cái điều kiện nhét ngón chân vào lỗ mũi, phải chảy máu mới được tính.
Chơi gì mắc dại vậy????
Chơi ngu chứ chơi cái chi nữa.
******
Diệp Phi Linh thoải mái mà mua bánh bao nhân thịt, vui vẻ vừa đi vừa gặm. Phố ăn uống nơi này thật quá giống thời hiện đại, khiến nàng có cảm giác chính mình trở lại thế giới cũ, nội tâm cũng vì đó mà thả lỏng hơn. Hôm nay nhất định thử hết mấy món mới, sau đó trở về ngủ một giấc.
- Quào, có cả hambuger cỡ lớn luôn!
Từ phía xa có một đám đông náo nhiệt đang vây quanh hai cái tháp hambuger. Diệp Phi Linh bởi vì nhỏ bé, không có cách nào chen chân vào đám đông được, chỉ có thể từ xa nghe đám đông hò hét cổ vũ và từng tầng bánh hambuger hạ thấp xuống dần dần.
Trong vòng 20p, đã nghe thấy tiếng có người hô hào chiến thắng.
- Kinh dị thật, không biết sức ăn có bằng Tứ ca không nữa!
Tiếp đến màn thứ 2 khiêu chiến, hai người đó thi ăn cay. Diệp Phi Linh cũng không rõ là vị nào thắng, nàng còn tiện thể tranh thủ mua một đống đồ ăn vặt cho mọi người.
Sau đó bỗng dưng đám đông chạy mất dép, ngay cả a di bán cháo sườn cũng nhanh chóng dọn dẹp, toàn bộ phố ăn uống đóng cửa vắng ngắt. Một mùi vị kinh dị tỏa ra khiến mọi thứ xung quanh đều sợ hãi mà chạy mất dạng.
- Mé, còn kinh hơn mùi đậu hủ thối của Nhị ca nữa!
Diệp Phi Linh trợn to mắt nhìn mùi thối lan tỏa đến. Mặc dù đã phong bế hô hấp, nhưng cái mùi đáng sợ đó vẫn quẩn quanh đến kinh dị.
Huyền thiên công phát động, đạo gia nội công xoay tròn, khống chế mùi vị đó ngưng tụ lại thành một khối.
Thối đến thiên địa quỷ thần sợ hãi này, sau này ắt có tác dụng.
Xa xa có mấy bóng người vẫn đứng trong đám mùi thối đó, Diệp Phi Linh hiếu kỳ, đi tới gần.
- Phượng Dực Thiên Tường!
Mọe bà, đi mòn gót giày không tìm thấy, ai ngờ ở đây khoe hồn kỹ! Tứ ca, hôm nay ngươi nhất định ngập hành với ta!
Diệp Phi Linh trong lòng nguyền rủa Mã Hồng Tuấn mấy nghìn lần, tranh thủ đứng gọn vào một góc, lại nhìn thấy Mã Hồng Tuấn và một thanh niên khác đánh nhau đến nổ bùm bụp.
- Ha Ha! Vịt trời mà khiêu chiến Phượng Hoàng, đúng là không biết sống chết!
Nghe thấy hắn hô hào tự mãn, Diệp Phi Linh nghiến răng ken két. Mặc dù không rõ hắn đã làm cái quái gì, nhưng mà tin đồn lan trong trường thật là nhanh, một đống người nhìn nàng chỉ chỉ trỏ trỏ khiến nàng không hiểu cái quỷ gì đang diễn ra. Tiếp xúc gần nhất chỉ có hắn cùng Độc Cô Bác, mà lão già kia chắc chắn sẽ không nhàm chán như vậy.
- Khốn nạn! Ta thua rồi, nhưng ngươi vẫn phải đền hạnh phúc cho ta!
Huyền Phong nghiến răng nghiến lợi lao đến ôm hắn. Hừ, đánh thắng nàng thì có ý nghĩa gì chứ? Trả lại hạnh phúc cho ta!!!!
Diệp Phi Linh búng tay một cái, nội lực phóng tới đẩy Huyền Phong ngã nhào vào hắn, tư thế ái muội biến thành thật. Huyền Phong ngã dúi dụi, nào có để ý được, môi khẽ chạm môi con Phượng Hoàng tà ác dám bắt nạt nàng.
- Ngươi... ngươi... á á á á! Tránh ra con tomboy! Á á á á!!!!
Mã Hồng Tuấn ngơ ngác mất vài giây, lúc ý thức được thì đã không còn kịp. Huyền Phong phản ứng còn nhanh hơn, xấu hổ phóng lên trời, trong tích tắc đã không thấy tăm hơi.
Áo Tư La đang nằm giả chết dưới đất bỗng nhìn thấy kình khí lao tới, vội vàng bật người dậy. Nhìn thấy Huyền Phong không có tổn thương gì, hắn lập tức lao ngược lại về hướng hồn lực ban nãy phóng đến.
Diệp Phi Linh trốn. Mé, tưởng tên kia nằm đo đất rồi, tỉnh làm cái gì hả!?
Nàng vừa chạy vừa chửi thầm. Nhưng tốc độ không bao lâu đã bị Áo Tư La đuổi kịp.
- Ngươi là ai?!
Áo Tư La phát động võ hồn, hồn kỹ đệ nhất của hắn gia tốc hơn hẳn nàng.
- A!
Diệp Phi Linh bị nắm rơi dây lụa buộc tóc, la lên. Ngay khoảnh khắc nàng quay mặt lại, Áo Tư La thất thần.
- Ngươi... tiểu muội, ngươi nhà ở đâu thế?
- Không nói cho ngươi biết!
Diệp Phi Linh tức giận phát động Quỷ Ảnh Mê Tung chạy thẳng, để lại Áo Tư La cầm sợi dây lụa trong tay.
Áo Tư La sờ sờ đầu, quái nhở, mình làm gì sai à?
Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười tinh quái, hôm nay đi dạo phố rất tốt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.