Chương trước
Chương sau
Ngọc Thiên Hằng sẽ không dễ dàng tin lời người khác. Hắn nhíu mày nhìn Diệp Phi Linh, ánh mắt tràn đầy sự nghi kỵ.
- Tin tưởng ngươi đã đọc qua thông tin của ta, người thứ 8 trong số 7 người nhóm Sử Lai Khắc, ta là hệ phụ trợ!
Trên sàn đấu đúng là không có người này, Ngọc Thiên Hằng đương nhiên nhận ra.
- Ngươi muốn tìm ta làm gì? Không phải là vì ái mộ ta mà chạy tới đây đó chứ?
Ngọc Thiên Hằng tự luyến mà trả lời. Đây là điều thường xảy ra đối với hắn, cho nên hắn nghĩ lần này cũng không ngoại lệ.
- Không, ta tới là vì chuyện của sư phụ ta, Ngọc Tiểu Cương!
Diệp Phi Linh trừng mắt nhìn hắn nói. Mé, nàng mới bao lớn? 11 tuổi thôi đó???
- A, ngươi và cái tên Đường Tam kia..
Ngọc Thiên Hằng nghĩ nghĩ một chút. Thì ra là không phải à?
- Chúng ta đều là đệ tử của sư phụ! Nhưng hôm nay ta tới là có mục đích khác!
- Ngươi muốn biết cái gì? Thúc thúc cùng ta ở chung thời gian không nhiều!
Ngọc Thiên Hằng thành thật mà trả lời, dù sao trong ký ức của hắn, Cương thúc luôn là bộ dáng ôn hòa.
Bóng đên yên tĩnh kéo xuống, Diệp Phi Linh cẩn thận mà hỏi hắn.
- Sư phụ mấy năm nay không yên bình, ta tìm được trong một quyển sách của hắn có một tấm hình Lam Điện Bá Vương Long, kèm theo đó cùng với một chữ cha, ta cẩn thận thăm dò nhiều nơi mới biết chuyện người bị rũ bỏ khỏi gia tộc! Thế nhưng căn nguyên của chuyện này, ta thực sự không hiểu. Sư phụ là một người vô cùng uyên bác, vì cái gì mà gia tộc các ngươi lại từ bỏ người? Hồn lực đâu có thể đại biểu cho thực lực?
- Chuyện này...
Ngọc Thiên Hằng thực sự chưa từng nghĩ tới. Hắn chỉ biết là Lam Điện Bá Vương Long kiêu ngạo bất tuân không chứa nổi Cương thúc hồn lực thấp kém, lại chưa từng nghĩ rằng hồn lực không thể đại biểu cho thực lực.
- Gia tộc ngươi nếu như không thể để sư phụ theo hình thức chiến đấu cũng có thể dưỡng hắn trở thành người giao hảo mà, giống như trong hoàng tộc vậy, bất kì nơi đâu cũng cần có người giao tiếp, cái này đâu có cần thực lực cao?! Thế nhưng gia tộc của ngươi lại rũ bỏ hắn, ta nghĩ mãi vẫn không hiểu!
Diệp Phi Linh ngước mắt nhìn Ngọc Thiên Hằng đang chần chừ. Thì ra Cương thúc đã phải đau khổ rời đi, nhưng hắn lúc đó thật ngây thơ.
- Ngươi nói đúng, ta sẽ đem chuyện này về nói lại cho gia gia!
Ngọc Thiên Hằng ngẩng mặt lên. Nương theo ánh trăng, Diệp Phi Linh lúc này mới cảm khái: Đẹp Trai Thật!
Dấu ấn tia chớp ở trên trán của hắn là đại biểu cho trực hệ đồ tôn của Lam Điện Bá Vương Long, mái tóc đen được tỉa gọn gàng khiến cho khuôn mặt của hắn có cảm giác đầy soái khí.
- Hi vọng ngươi có thể giúp ta thăm dò được lý do vì sao sư phụ bị rũ bỏ, nhưng xin ngươi đừng tiết lộ chuyện này với sư phụ!
- Ngươi biết rồi thì tính làm cái gì?
Ngọc Thiên Hằng hứng thú nhìn Diệp Phi Linh trình bày.
- Ta chỉ là muốn khôi phục địa vị cho sư phụ mà thôi, hẹn gặp lại!
Diệp Phi Linh nhét giỏ táo vào trong tay hắn, chạy mất.
Ngọc Thiên Hằng nhìn bóng nàng chạy mất, nhất thời buông lỏng tâm tình, xách giỏ táo tiếp tục trở về dưỡng thương. Thứ này gợi lại ký ức một thời của hắn, mà thôi vẫn để cho Nhàn tử dưỡng da thì tốt hơn. Nàng dạo này hay ăn kiêng, mấy thứ này vừa vặn thích hợp.
***********************************************************************************
Mã Hồng Tuấn ở trong phòng ăn đang nghêu ngao tự mãn thì Tần Minh - Quản lý Hoàng Đấu chiến đội tìm tới.
Một hồi qua một hồi lại, thì ra Tần Minh lại cũng là học trò của Sử Lai Khắc học viện.
Hắn đồng dạng cũng là một thiên tài trong giới hồn sư, 33 tuổi đạt đến Hồn Đế, vị Hồn Đế trẻ tuổi nhất hiện thời.
Sau khi biết được lai lịch của nhóm người Sử Lai Khắc, Tần Minh vô cùng thán phục. Hắn thay đổi cả cảm xúc, từ nổi giận vì làm bị thương học sinh của hắn sang ái tài. Dù sao có Diệp Linh Linh ở, chỉ cần một hơi thở cũng không có gì đáng ngại.
* ái tài? - chính là yêu mến tài năng đó *
Hầu như kém đệ tử của hắn có vài tuổi thôi, nhưng hồn lực gần như đã theo kịp cả nhóm Hoàng Đấu chiến đội rồi, hơn nữa phụ trợ hệ hồn sư cũng vô cùng xuất sắc.
Phất Lan Đức kiêu ngạo hếch mặt, dù sao đây cũng chính là đệ tử do hắn tự mình dạy dỗ, việc đệ tử trở thành vị Hồn Đế trẻ tuổi nhất là vô cùng có mặt mũi. Triệu Vô Cực bởi vì khó ở thái độ hớn hở của viện trưởng, cho nên tung hết mấy quyển menu cho mọi người chọn món.
Phải vặt lão quỷ keo kiệt này một bữa ra trò, hừ!
Đám học sinh đúng là không phụ công mong đợi của Triệu Vô Cực, bày ra một trận thế chọn món toàn món xa hoa nhất.
Phất Lan Đức nhìn danh sách món ăn được dọn lên lòng đau như dao cắt, ôi, tiền ơi!
Tần Minh sớm biết tính vị sư phụ này, với lại hôm nay gặp được nhóm người Sử Lai khắc cũng coi như có duyên, cho nên hắn mở miệng nói trả tiền.
Phất Lan Đức vui như mở cờ trong bụng, nhưng ngoài mặt lại ra vẻ nghiêm trang nói mấy câu khách sáo. Bộ dáng của hắn khiến cho đám người Sử Lai Khắc hì hì cười trộm, nhưng Phất Lan Đức cũng không so đo, chỉ đè đầu Triệu Vô Cực ra hăm dọa.
Nhìn biểu tình của các vị sư phụ, Tần Minh thật hâm mộ, cũng vui vẻ nhớ tới quãng thời gian học tập giống như mọi người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.