Chương trước
Chương sau
Ngay từ khi Chu Trúc Thanh bước vào học viện, hắn bị khí chất lạnh lùng u tĩnh của nàng hấp dẫn.
Về sau khi biết tên cùng võ hồn của nàng, hắn lại càng xác định, trong lòng càng thêm để ý.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chu Trúc Thanh, Đái Mộc Bạch không nghĩ ngợi nhiều, chính là trong lòng xác định thêm một chuyện.
Phải đối tốt với nàng! Duy nhất chỉ riêng nàng mà thôi!
Cho dù hắn có là một cái bóng, cho dù sau này tràng chiến đấu đầy huyết tinh kia có đến thì hắn sẽ bảo hộ Chu Trúc Thanh bình yên một đời!
Xoáy lốc hồn lực ba động trong không khí ào ào. Sàn đấu giống như muốn nổi bão, chỉ trong 20 giây mà Chu Trúc Thanh cùng Đái Mộc Bạch đều biến mất, thay vào đó là một con hổ trắng vằn đen vô cùng to lớn.
Hoàng Thất Tinh La Bí Truyền Độc Môn: Võ Hồn Dung Hợp Kỹ: U Minh Bạch Hổ!
Đại Sư lẩm bẩm câu này, tràng diện xung quanh bắt đầu ồn ào hẳn lên. Mấy tên quý tộc tức khắc đứng bật dậy rơi cả điếu xì gà. Ngay cả vị Ngao chủ quản đấu hồn trường cũng vậy, trên mặt vô cùng kích động.
Bạch Hổ phá tan tuyến phòng ngự của 2 anh em Huyền Vũ Quy, sau đó đánh bay Quỷ Báo cùng Phong Linh Điểu ra ngoài.
Độc Cô Nhàn nội tâm đã có sợ hãi. Thế nhưng hiện giờ toàn đội không còn ai, nàng vẫn phải hiên ngang đứng trước chắn cho Diệp Linh Linh cùng Ngọc Thiên Hằng.
Ngay khi công kích của Bạch Hổ phủ xuống, một bàn tay nhẹ nhàng ôm nàng lại, ngăn cản công kích của Bạch Hổ bằng một tay khác.
Diệp Linh Linh khuôn mặt tái nhợt ngồi xuống đỡ lấy Độc Cô Nhàn.
Roẹt roẹt roẹt...
Lôi đình như mưa giáng xuống Bạch Hổ. Chu Trúc Thanh vì không bảo trì hồn lực cho nên hồn lực hao hết, võ hồn dung hợp kỹ liền giải thoát.
Ngay lúc lựa chọn Đái Mộc Bạch, nàng đã không do dự mà giao hết hồn lực cho hắn.
- Vất vả cho cậu rồi!
Đái Mộc Bạch ôm lấy Chu Trúc Thanh, bước ra khỏi đài thi đấu, lúc đi qua Đường Tam gật đầu với hắn.
Diệp Phi Linh lúc này mới bình tĩnh lại.
Trữ Vinh Vinh đỡ lấy Tiểu Vũ đang ngất đi, cũng đồng thời rời xuống đài.
- Mập, chăm sóc tốt cho Lão Nhị!
Đường Tam đã không thể đợi được nữa, việc đối phương bị thương nặng như thế nhưng vẫn có thể đứng dậy chiến đấu khiến tâm tình hắn trầm xuống, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nữ hài trị liệu hồn sư đó, hừ, hắn phải thắng!
- Xin lỗi, là ta đã xem thường thực lực mấy người! Để biểu thị thành ý xin lỗi, ta sẽ lấy ra thực lực thật sự của Lam Điện Bá Vương Long!
Ngọc Thiên Hằng trầm giọng ưu nhã nói.
Đường Tam trong mắt là một mảng tinh quang, ánh mắt hắn sáng lên, 8 cái chân nhện bắt đầu từ sau lưng phóng ra.
- Đây mới chính là con bài tẩy của chúng ta!
Đại Sư lúc này mới nói.
Diệp Phi Linh nhìn tràng diện chiến đấu nãy giờ, nàng hoàn toàn bỏ quên đi tất cả, chuyên chú mà xem.
Thật kịch tính, thật đặc sắc, thật đã mắt!!!!!
Ngọc Thiên Hằng vì biểu lộ thành ý của hắn, cởi bao tay.
- Có lẽ nào.... Long Hóa!
Phất Lan Đức kinh ngạc thốt lên. Thứ này hắn đã từng thấy qua, đương nhiên nhận ra ngay.
Triệu Vô Cực trán toát mồ hôi, kinh hãi hỏi thêm:
- Lam Điện Bá Vương Long, Thú Võ Hồn Thiên Hạ Đệ Nhất Cường Công, có phải là dựa vào cái kĩ năng đó thành danh không?
- Không sai, đây mới chỉ là trạng thái ban đầu của "" Long Hóa ""! Nhưng mà như ngươi nói thì cái chung cực bí kĩ đó đủ để định đoạt tất cả đấy!
Phất Lan Đức đáp lời. Triệu Vô Cực dẩu mỏ lên ngẫm nghĩ một chút, sau đó lại gào toáng lên:
- Móa, tưởng ông đây là thằng khờ hả? Kĩ năng đó ít nhất phải cấp bậc Hồn Tông mới sử dụng được, thằng nhãi này mới Hồn Tôn thì sử dụng cái mông!
- Không, là "" Long Hóa ""!
Đại Sư nghiền ngẫm mà khẳng định. Nhìn lực lượng lôi đình xung quanh hắn xem, công kích lực và lôi đình lực đều tăng cao 100%.
Bịch.
Âm thanh Triệu Vô Cực bực bội ngồi xuống.
Má nó, ghét nhất là mấy thằng quái vật thiên tài làm người ta tâm lý bất ổn!!!
Ngao Chủ Quản cũng là người tinh mắt, sớm đã nhận ra cái gì. Hiện tại hắn chỉ có thể âm thầm nguyện cầu rằng nhóm người Sử Lai Khắc sẽ chiến thắng.
Từ trên bàn tay quái dị đầy vảy rồng của Ngọc Thiên Hằng, lôi đình tập trung quấn quanh giống như một quả cầu sáng.
Thân là một thành viên của Lam Điện Bá Vương Long, Ngọc Thiên Hằng tự tin và đầy kiêu ngạo, nhưng hôm nay bởi vì sơ sót, hắn đã bị đám người này nhục nhã.
Giết!
Phải giết đám người này để đòi lại tự tôn cho chính mình!
Tâm tình kích động, lôi đình phẫn nộ ào ào trút xuống tạo thành những âm thanh Rẹt Rẹt Rẹt chói tai nhức mắt. Nương theo bàn tay Ngọc Thiên Hằng, lôi đình giống như tấm lưới đùng đùng tấn công về phía Đường Tam.
- Quỷ Ảnh Mê Tung!
Đường Tam triển khai, chạy khỏi công kích trước. Có thêm Bát Chu Mâu, tốc độ của hắn lập tức được tăng thêm 50%.
Lôi đình không vì thế mà đình chỉ, ngược lại càng thêm dày đặc mà phong tỏa Đường Tam.
Khi cảm thấy không còn lối thoát, Đường Tam vận dụng Tử Cực Ma Đồng.
Phía trên đài, tốc độ chiến đấu và di chuyển của cả 2 khiến khán đài không ai theo kịp.
Mắt Diệp Phi Linh chậm rãi hiện lên màu tím, nhìn thật kỹ từng chiêu thức của mỗi người. Đường Tam tổng cộng phát động tấn công 15 chiêu, nhưng Ngọc Thiên Hằng đều dễ dàng tránh thoát!
Không hổ là đệ nhất thiếu niên thiên tài của Lam Điện Bá Vương Long!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.