Chương trước
Chương sau
Sau đó Đường Tam tới bên cạnh Áo Tư Tạp.
Mọi người cũng không để ý, chỉ cho rằng Đường Tam cần người chia sẻ, mà Áo Tư Tạp lại cùng phòng với hắn.
Diệp Phi Linh tranh thủ giúp mọi người khôi phục hồn lực. Tiếng đàn ưu nhã bay ra, nhưng vẫn không thể xóa đi cái không khí u sầu của đám đệ tử.
Triệu Vô Cực dựa mình vào gốc cây, thương thế của hắn nặng vô cùng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là có chút thoát lực.
- Tiểu Áo, ngươi làm gì đó, còn Đường Tam nữa..!
Bình nước trên tay Trữ Vinh Vinh rơi xuống. Nhưng động tác Đường Tam quá nhanh, từ sau lưng hắn đã mọc lên 6 tấm cánh mỏng như cánh ve.
- Xin lỗi, Triệu sư phụ! Ta phải đi tìm Tiểu Vũ, cho dù nàng đã chết, ta cũng phải tìm được thi thể nàng về! - Trước khi hắn rời đi, mọi người chỉ thấy Đường Tam mắt đỏ như máu, tự nhiên thấu hiểu được sự bi phẫn tột cùng trong lòng hắn.
- Mẹ nó, các ngươi... Cái thằng ngu cứng đầu này! Tức chết ta rồi!!!
Triệu Vô Cực lết người dậy. Áo Tư Tạp chân chó ngay lập tức ôm vài miếng đậu hủ đến nịnh bợ Triệu Vô Cực nghỉ ngơi, nhưng mà hắn bị gõ đầu.
- Nghỉ cái đầu ngươi! Kiếp trước ông đây tạo cái nghiệp gì không biết!!! Ngươi mau mau biến thêm mấy cái giúp Đường Tam bay bay đó lại đây, chúng ta cùng hắn đi tìm Tiểu Vũ!
Diệp Phi Linh thu lại võ hồn. Mọi người đồng tình, nhưng mà phải đợi Áo Tư Tạp khôi phục hồn lực. Cây đầu tiên ngay lập tức bị nàng cướp đoạt.
- AAAAAAAAA! Nha đầu ngươi chờ đó cho chúng ta!
Triệu Vô Cực nhìn Diệp Phi Linh bay mất dạng gào lên. Mẹ nó, mấy cái đứa nhỏ này quá tùy hứng rồi, trở về hắn phải phạt chết chúng!
- Sư huynh, hi vọng ta tới kịp!
Diệp Phi Linh nhủ thầm, trong rừng rậm nhìn theo vệt cỏ mà bay lung tung.
Vết tích cái hố còn khá mới, hơn nữa dấu nhọn như thế kia.
- Nhân Diện Ma Chu?
Khi Diệp Phi Linh bay tới, tại một góc rừng ẩm ướt có một đứa bé đang bị trói trên mạng nhện.
Bộ dáng của nó giống như là ngủ say, nhưng mà lại không phải như vậy.
- Sao lại có người trói trên mạng nhện?
Diệp Phi Linh nhớ là trong nguyên tác không hề có điều này.
Ruỳnh ruỳnh ruỳnh!
Âm thanh chiến đấu cách đó không hề xa. Diệp Phi Linh không thể quản nhiều, Cầm võ hồn vừa hiện, nàng lập tức phát động công kích cắt đứt mạng nhện rồi rời đi.
Nàng không nghĩ tới có người bị trói trong mạng nhện của Nhân Diện Ma Chu mà còn có thể sống, cho nên cắt xuống để lát nữa đem đi chôn tạm vậy.
Ngay khi Diệp Phi Linh rời đi, đứa bé đó hé mắt dõi theo.
Khi Diệp Phi Linh đến nơi, Đường Tam đã xuất ra võ hồn thứ 2 của hắn. Búa Hạo Thiên choảng một kích nhưng Nhân Diện Ma Chu không hề hấn gì, còn chít chít nổi giận đuổi theo.
- Sư muội, ngươi sao lại tới đây rồi!
Đường Tam thở hồng hộc. Trận chiến vừa rồi khiến hắn tiêu hao quá nhiều sức lực, con súc sinh này lại cứ cản đường khiến hắn phát điên lên.
Diệp Phi Linh ngậm miệng không đáp, phát động từng công kích sóng âm quấy nhiễu Nhân Diện Ma Chu. Hai tay phát động Huyền Ngọc Thủ sáng choang, Tử Cực Ma Đồng hiện rõ từng chi tiết tấn công vào bộ phận yếu hại của nó.
- Đa tạ!
Đường Tam cảm động. Hắn biết Diệp Phi Linh đang tranh thủ thời gian cho hắn đi tìm Tiểu Vũ, nhưng mà con Nhân Diện Ma Chu này quá tà ác, Diệp Phi Linh không phải là đối thủ của nó.
Cuối cùng hắn vẫn phải xuất ra ám khí độc môn, trực tiếp bắn chết. Diệp Phi Linh tuy rằng tới phụ trợ, nhưng mà nằm không vẫn trúng đạn.
Nàng bị Nhân Diện Ma Chu phun nọc độc. Tuy rằng bản thân kịp thời phong cấm lại chỗ trúng độc, nhưng lại đau đớn không chịu đựng nổi. Nọc độc mang tính ăn mòn như axit này là ác mộng kinh hoàng.
- Ngươi hấp thu hồn hoàn đi, sớm tìm Tiểu Vũ trở về!
Cố chịu đựng chỗ bị thương đang bỏng rát, nhìn Đường Tam chạy tới ngồi cạnh gốc cây, nhìn hồn hoàn Nhân Diện Ma Chu tím tím đang từ từ bay lên, nàng lắc mình đi vào không gian.
Quần áo rách rồi thôi, nàng ăn chút hoa quả gì đó để hồi phục. Mẹ nó, thường ngày nàng không dám ăn sợ hồn lực bạo phát tăng cấp lại phải tìm hồn hoàn. Giờ lại bắt buộc phải ăn, bằng không vết thương kia đau chết mất.
Thay quần áo, bình tĩnh đi ra. Vừa lúc mọi người cũng đến nơi, coi như tính mạng được bảo toàn.
- 2 đứa các ngươi phúc lớn mạng lớn, liệu cái thần hồn đó!
Triệu Vô Cực cằn nhằn. Nhưng mà nhìn lại xác của Nhân Diện Ma Chu, hắn kinh hoảng muốn ngăn cản Đường Tam.
- Thằng nhãi này lại muốn hấp thu hồn hoàn vượt cực hạn? Điên rồi, nếu như hắn xảy ra vấn đề gì, ta biết ăn nói thế nào với cha hắn?
Đám đệ tử lại cùng lúc ngăn cản, Đường Tam đang trong quá trình hấp thu đương nhiên không thể phá đám, bằng không hậu quả phản phệ chết không thể nghi ngờ.
Giữa lúc không khí nước sôi lửa bỏng, Mã Hồng Tuấn vô cùng trung thực mà nhận xét một câu:
- Thầy Triệu, thầy hổ báo như vậy có ai dám làm gì thầy đâu?
- Ngươi thì biết cái đếch gì!!!
Triệu Vô Cực gầm lên, vò đầu bứt tai. Mẹ nó, nhất định là kiếp trước hắn mắc nợ lũ quỷ này.
Diệp Phi Linh trầm tĩnh nhập định, nhưng mà thân thể bắt đầu phản kháng.
- Thầy, em tiến nhập cấp 20 rồi!
Diệp Phi Linh ngoái đầu nhìn mọi người, trong lòng cảm thán ăn đòn cũng đáng tội. Nếu không phải bị thương nàng sẽ không ăn hoa quả, đương nhiên cũng sẽ không tăng cấp nhanh như vậy.
Triệu Vô Cực 2 mắt giựt giựt. Vốn định để tìm Tiểu Vũ xong là về ngay, nhưng mà bây giờ xem ra không thể rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.