Chương trước
Chương sau
Một lúc sau khi Triêu Thiên Hương mang Mạnh Y Nhiên đi thì người đầu tiên tới chức mừng Bạch Liên là Tiểu Vũ, nàng ôm Bạch Liên thật chặt vui mừng nói " Tiểu Liên ngươi đánh tuyệt lắm ".
" Tiễu.. Vũ tỷ...buông tay " Bạch Liên bị Tiểu Vũ ôm chặt không thở được nói.
Sau khi cố gắng thoát ra được khỏi tay Tiểu Vũ, thì cả bọn Đường Tầm cũng đã hoàn hồn sau trận đấu hồi nãy tới chúc mừng nàng.
" tạ ơn người Tiểu Liên, ngươi đúng là đồng đội tốt, ơn này ta nhất định sẽ trả " Áo Tư Tạp mặt như muốn khóc nói.
" không, ta chỉ muốn kiếm một ít kim hồn tệ quá vụ hồi nãy thôi, rồi sẵn tiện giúp ngươi luôn, nên đừng hiểu nhầm " Bạch Liên cầm bọc 10 vạn kim hồn tệ vơ qua vơ lại trước mặt Áo Tư Tạp nói.
" không, cho dù vậy ngươi cũng đã giúp ta, nên ơn này ta sẽ nhớ mãi " Áo Tư Tạp hào hùng nói.
" được rồi " Triệu Vô Cực lại gần vỗ vai Áo Tư Tạp, rồi đưa Phong Kỹ Lam Nghê trong tay ra trước mặt hắn nói " Tiểu Áo, ngươi mau hấp thụ hồn hoàn đi, không là, lại có người đến cướp nữa ", mặc dù Triêu Thiên Hương đã bỏ đi nhưng mối nguy hại vẫn còn đó, nếu Xà Bà ở đây thì Long Công chắc cũng đang ở gần đây, mặc dù Triệu Vô Cực cùng với Long Công thì Triệu Vô Cực có hơn về thực lực một chút, nhưng cái hắn e ngại là vũ hồn dung hợp kỹ của cái thế Long Xà kia.
Áo Tư Tạp nhìn Phong Kỹ Lam Nghê trong lòng thập phần vui mừng liền dùng con dao trong tâm đậm vào mi tâm của Phong Kỹ Lam Nghê, Phong Kỹ Lam Nghê sau khi chết đi thì trên người liền xuất hiện một cái hồn hoàn màu tử sắc lỡ lửng trên người nó.
Áo Tư Tạp liền dùng hồn lực dẫn thu hồn hoàn vào tay rồi liền nghồi khoanh chân dưới đất, bắt đầu thủ thế hấp thụ hồn hoàn, Tiểu Vũ chứng kiến Phong Kỹ Lam Nghê bị giết đi liền trầm mặt một tay cầm chặt bên tay áo của Bạch Liên đau buồn nói " thật sự nhất định phải giết nó sao? ".
Bạch Liên hiểu nàng đang đau buồn chuyện gì nhưng cũng không an ủi nàng mà chỉ lạnh nhạt nói " mạnh được yếu thua, đó là quy luật của thế giới này, Tiểu Vũ tỷ nếu lúc đó con Phong Kỹ Lam Nghê kia mạnh hơn chúng ta, thì ngươi có nghĩ nó sẽ thả mạng cho chúng ta chứ? Ngươi chắc cũng hiểu? ".
Tiểu Vũ nghe vậy cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, Bạch Liên nhìn Tiểu Vũ thở dài một cái rồi quay qua nhìn Đường Tam đang đứng đó nhìn nàng, Bạch Liên nhìn hắn khó hiểu hỏi " Tiểu Tam, có chuyện gì sao? ".
" không, không có gì " Đường Tam hoàn hồn lấy bình tĩnh rồi bước lại gần Bạch Liên, dùng tay khẽ xoa đầu nàng ôn nhu nói " Tiểu Liên muội đánh tuyệt lắm ", hắn thật sự kính ngạc, dù cho là hắn có tử cực ma đồng nhưng hắn không cách nào nhìn ra được đường kiếm lúc nãy của nàng, càng lúc Đường Tam cảm thấy Tiểu Liên thật sự rất bí ẩn, 4 năm trước nàng một thân một mình tiến vào rừng tinh đấu nơi được xem là tử huyệt của loài người, nàng sở hữu thiên phú kinh người, nàng có loại vũ hồn mà cả hắn và sư phụ của hắn chưa từng nghe tới, không những hồn kỹ mạnh mẽ mà nàng còn sỡ hữu kiếm pháp có đa phần giống với kiếm thuật kiếp trước của hắn. Lúc chứng kiến kiếm pháp của nàng Đường Tam có một suy nghĩ rằng " chẳng lẽ muội ấy cũng là? " nhưng lại không có bằng chứng xác thực nào, điều quan trọng dù chỉ gặp nàng một lần nhưng lại làm hắn luôn nhớ đến nàng, Đường Tam thật sự muốn hỏi nàng rằng: này Tiểu Liên, thật ra muội là ai?.
Bạch Liên nhìn ánh mắt ôn nhu của Đường Tam nhìn nàng và cái xoa đầu của Đường Tam đều khiến nàng cảm thấy một cảm giác ấm áp dễ chịu lạ thường, trái tim nàng luôn không ngừng đánh trông khi ở gần hắn, Bạch Liên chưa từng trải qua cảm xúc kì lạ bao giờ nhưng nàng lại không ghét nó.
Áo Tư Tạp hấp thụ hồn hoàn tốn mất 4 giờ đồng hồ, sau khi hấp thụ hoàn toàn thiên niên hồn hoàn của Phong Kỹ Lam Nghê thì hai mắt hắn từ từ mở ra, khẽ dùng tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán, hai tay dương ra, cả người bật dậy cười hắc hắc.
Bọn Đường Tam thấy hắn đã hấp thụ hồn hoàn xong liền xúm lại, Đái Mộc Bạch vỗ vai hắn hỏi " cảm giác sao thế nào?, hấp thụ thiên niên hồn hoàn chắc sẽ có một hồn kỹ rất cường đại, mau biểu diễn cho ta xem nào ", đối vối hồn sư mà bị hỏi về hồn kỹ của mình thì là một điều cấm kị đối với họ, nhưng ở đây điều là huynh đệ thân thiết nên Áo Tư Tạp cũng không giấu giếm liền ngâm hồn chứ đê tiện của hắn " lão tử có cây nấm ".
- 1 phút im lặng - 
" A HA AHA HAAHA " trừ Đường Tam và Bạch Liên ra thì cả đám điều ôm bụng cười, cả Chu Trúc Thanh lạnh lùng cũng không che giấu được mà hơi run run người, Áo Tư Tạp cầm cây nấm cao khoảng 5 cm màu tử sắc kì lạ trong tay tức giận nhìn đám người đang cười như chưa từng được cười mà nói " hừ, cứ cười đi trừ Đường Tam và Bạch Liên ra thì ta sẽ không cho ai ăn cây nấm này ".
" ha ha Tư Tạp à, không ngờ cây nấm của ngươi lại " To " vậy, thật lợi lại " Mã Hồng Tuấn không để ý xung quanh mà chỉ vào cây nấm trong tay của Áo Tư Tạp mà nói.
Nghe thấy lời nói của Mã Hồng Tuấn thì mặt của các nữ tử trong đám hơi đỏ lên câm hận nhìn hắn, còn Bạch Liên thì lại không hiểu hắn nói gì và nhìn thấy gương mặt đỏ chót của Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh và Trữ Vinh Vinh thì liền hướng Đường Tam nghiêng đầu ngây thơ hỏi " này Tiểu Tam, ý hắn ta là sao? Mà mặt mọi người lại đỏ thế ", dù nàng là người hai kiếp nhưng đối với chuyện nam nữ thì chưa bao giờ tìm hiểu, nên câu nói của Mã Hồng Tuấn dĩ nhiên nàng không hiểu.
Đường Tam nhìn Bạch Liên ngây thơ hỏi khiến hắn không khỏi cười khổ thầm than, kêu hắn giải thích cho nàng biết, hắn nên giải thích sao với nàng, chẳng lẽ kêu hắn đầu độc tâm hồ trong sáng của nàng?.
Tiểu Vũ tức giận tiến lại gần Mã Hồng Tuấn một cước đá bây hắn lớn giọng quất " NGƯƠI ĐỪNG CÓ NÓI NHỮNG ĐIỀU NHƯ THẾ TRƯỚC MẶT TIỂU LIÊN, NGƯƠI MUỐN ĐẦU ĐỘC MUỘI ẤY SAO? ".
" khụ khụ, vậy Tiểu Áo ngươi nói xem, cây nấm của ngươi có tác dụng gì " Đái Mộc Bạch ho khan lấy lại vẻ nghiêm túc nhìn Mã Hồng Tuấn đang tỏ lòng yêu thương với đất mẹ kinh yêu rồi nhìn Áo Tư Tạp hỏi.
Áo Tư Tạp cầm cây nấm trong tay cười đây ý nói " đệ tam hồn kỹ của ta là hồn kỹ - phi hành ".
Cả không gian im lặng tột độ, cả đám Đường Tam dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh kinh ngạc nhìn Áo Tư Tạp, nàng đương nhiên hiểu rõ độ cường đại của đệ tam hồn kỹ của Áo Tư Tạp hơn bất cứ ai.
Hồn kỹ phi hành là một hồn kỹ cực kì hiếm, dù hồn sư thất hoàn trở lên điều có thể phi hành nhưng hồn kỹ phi hành vẫn là rất được xem trọng, hồn sư có vũ hồn có thể phi hành đã hiếm mà hồn sư có hồn kỹ phi hành càng hiếm hơn huống chi lại là phụ trợ hồn sư có hồn kỹ phi hành, có thể là trên toàn đại lục chỉ mình hắn là có được hồn kỹ phi hành.
Áo Tư Tạp nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đám người Đường Tam thì liền cười và ném thêm một trái bom nữa " hồn kỹ này của ta có tác dụng trong 1 phút ".
Một phút, cũng không tệ - Đường Tam thầm nghĩ, dù vhir trong một phút nhưng nếu như hồn sư có hồn lực cường đại thì trong vòng một phút thì phi hành hơn trăm thước là cực kì dễ dàng.
" ha ha, tốt lắm có vẻ chuyến này đi không tệ " Triệu Vô Cực vỗ vai Áo Tư Tạp cười nói.
Rồi từng người trong đám Đường Tam lại chức mừng hắn, trong khi còn đang vui mừng thì một tiếng động lớn từ phía xa làm cả bọn cảnh giác.
" TẤT CẢ MAU LÙI VỀ PHÍA SAU TA " Triệu Vô Cực phóng lên trước mặt bọn Đường Tam mà hốt hoảng quát lớn, hắn cảm thấy một áp lực cứu lớn từ phía xa tiến tới khiến hắn không thể không run sơ, một thứ có thể làm một hồn thánh như hắn run sợ thì e rằng thứ đó không hề bình thường chút nào.
Từ phía xa bọn người Đường Tam nhìn thấy một bóng đen cao hơn ngàn thước đang tiến tới, từng bước chân của nó đi qua đều khiến cho cây cối xung quanh đều bị đổ nát, càng tiến lại gần áp lực vô hình đè ép lên đám người Đường Tam càng lớn.
Khi bóng đen đến gần thì bọn họ mới thấy được điện mạo của nó, đó là một con hồn thú nhìn giống như tinh tinh khổng lồ, nó có một bông lông màu vàng nâu lấp lánh, hai con mắt màu vàng như ngọn thái dương to lớn mang theo áp lực kinh người đang nhìn chằm chằm vài bọn Đường Tam.
" Thái... Thái Thản Cự Viên " Đường Tam hoàn toàn mất đi giọng nói bình tĩnh hàng ngày mà hốt hoảng nói " mọi người cẩn thận, đó là sâm lâm chi vương, hồn thứ mạnh nhất rừng Tinh Đấu ".
Giờ phút này không ai có đủ bình tĩnh để nghe thấy giọng nói của Đường Tam vì trước mặt họ là một tồn tại mà ngay cả phong hào đấu la cũng phải sợ hãi khi đối diện với nó, Thái Thản Cự Viên là hồn thú được xưng là sâm lâm chi vương, hồn thứ mạnh nhất rừng Tinh Đấu, một đầu Thái Thản Cự Viên bách niên cũng có đủ thực lực có thể dễ dàng giết chết thiên niên hồn thú.
Thái Thản Cự Viên hùng mạnh nên tất cả hồn sư luôn mơ ước có được hồn hoàn của nó, nhưng toàn bộ hồn sư dũng cảm đối đầu với nó đều không thể sống sót khi chỉ vừa nhìn thấy nó, tới giờ không ai có thể biết được hồn kỹ của Thái Thản Cự Viên là gì?, bởi vì những người chứng kiến hồn kỹ của nó đều không hề toàn mạng trở về.
Hồn Sư có được hồn hoàn Thái Thản Cự Viên trong lịch sử không phải không có, bất quá chỉ có một người, duy nhất một người có được hồn hoàn của nó.
Bạch Liên nhìn Thấy Thái Thải Cự Viên liền bất ngờ, nàng không thể ngờ rằng một trong hai vị ca ca của nàng Thái Thản Cự Viên Nhị Minh lại xuất hiện ở đây, sau một hồi kinh ngạc thì Bạch Liên liền nhớ ra chuyện gì đó, liếc mắt nhìn Tiểu Vũ cũng đang kinh ngạc nhìn Thái Thản Cự Viên - chẳng lẽ....
Triệu Vô Cực sau một lúc liền lấy lại bình tỉnh, hắn nhanh chóng phóng lên một ngọn cây gần Thái Thản Cự Viên rồi dùng giọng cung kính hướng Thái Thản Cự Viên mà nói " tại hạ Triệu Vô Cực, không biết đây là địa bàng của ngài nên đã vô tình xâm phạm, mong ngài bỏ qua ".
Nếu có ai nhìn thấy Triệu Vô Cực đang trò chuyện với một con hồn thú thì liền cho rằng hắn thần kinh không ổn định, nhưng Triệu Vô Cực đã từng đọc qua một cuốn sách cổ nên hắn biết Thái Thản Cự Viên trước mặt hắn đây chắc chắn là một đầu hồn thú tu vi trên mười vạn năm, mà hồn thú trên mười vạn năm thì sẽ có trí tuệ như một nhân loại nên hắn chắc chắn là Thái Thản Cự Viên sẽ hiểu những điều hắn nói.
Nhưng không như mong đợi của hắn, Thái Thản Cự Viên không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái, mà chỉ từng bước tiến tới chỗ bọn Đường Tam, Thái Thản Cự Viên sau khi tiến lại cách bọn Đường Tam khoảng vài thước liền dừng lại, rồi dùng cánh tay to của nó tiến lại chỗ của Tiểu Vũ đang đứng.
" ĐỪNG HÒNG ĐỘNG VÀO TIỂU VŨ " Đường Tam nhìn ra ý định của Thái Thản Cự Viên là Tiểu Vũ thì liền tức giận quát, sau đó liền dụng quỷ ảnh mê tông kéo Tiểu Vũ ra xa khỏi tầm tay Thái Thản Cự Viên. Thái Thản Cự Viên nhìn Đường Tam kéo Tiểu Vũ đi thì một lần nữa vung cánh tay của nó về hướng Tiểu Vũ.
" DỪNG TAY " Triệu Vô Cực tức giận quát, thân thể liền động, 7 cái hồn hoang xuất hiện sau lưng hắn, hồn kỹ - trọng lực liền được sử dụng lên thân thể to lớn của Thái Thản Cự Viên, nhưng nhiêu đó thì không thể làm khó được nó, cánh tay của Thái Thản Cự Viên vẫn duy trì định bắt lấy Tiểu Vũ.
Triệu Vô Cực dùng lực phóng tới, bàn tay của hắn phát ra quang mang màu vàng đánh thẳng vào cánh tay của Thái Thản Cự Viên, cánh tay của Thái Thản Cự  Viên tiếp xúc với cứ đấm của Triệu Vô Cực thì liền dừng lại, " TẤT CẢ MAU CHAY RA KHỎI ĐÂY, TA SẼ CẦM CHÂN NÓ " Triệu Vô Cực quát to.
" không thể được, Triệu lão sư chúng ta không thể bỏ ngài ở lại được " Đái Mộc Bạch nói xong liền sử dụng Tà Mâu Bạch Hổ phụ thể lên bản thân, hồn hoàn bách niên thứ 2 sáng lên, mười cái móng vuốt sắt bén của hắn liền phát sáng lao tới Thái Thản Cự Viên mà đánh.
" hừ, tiểu tử cứng đầu " Triệu Vô Cực hừ lạnh nói nhưng cũng có đôi chút thỏa mãn trong giọng nói của hắn, hắn vui mừng vì học viên của hắn dạy dỗ không phải là tên ham sống sợ chết.
" được rồi, vậy thì hãy sống sót qua vụ này nào " Triệu Vô Cực cười nói, 7 cái hồn hoàn đằng sau hắn lóe sáng, cả thân thể liền biến lớn hơn 3 thước, toàn bộ cơ thể của hắn được bao bọc trong một luồng sáng màu vàng hình thành một thân hình một con gấu to lớn. 
Đại Lực Kim Cang Hùng - vũ hồn chân thân
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.