Chương trước
Chương sau
Hải Cự Nhân Trung Trụ Vương và bốn vị Hải Cự Nhân Vương khác cùng hai người đi vào trong cung điện lớn nhất. Mời Đường Tam và Mỹ công tử ngồi ghế trên, Trung Trụ Vương đi sang một bên, bốn vị Hải Cự Nhân Vương ngồi ở hàng đầu.
Hải Cự Nhân Trung Trụ Vương trầm giọng nói: "Đi mời Hải Thiên Thụ Vương đến đây."
"Vâng!" Lập tức có Hải Cự Nhân đi.
Đường Tam lúc này mới nhìn đại điện khổng lồ, hai bên chủ điện có tất cả 24 cây trụ lớn, chủ điện cao gần 300 mét. Phải biết rằng, cho dù trên đất liền, xây dựng một cung điện như vậy cũng cực kỳ khó khăn. Chỉ sợ chỉ có Tổ đình mới có năng lực như vậy. Mà sâu trong biển rộng thì khó càng thêm khó.
Hắn thậm chí có thể khẳng định, trong toàn bộ Vô Tận Lam Hải cũng chỉ có Hải Cự Nhân tộc mới có năng lực này, Hải Long tộc cũng khó có thể làm được.

Đây chính là nội tình, nội tình của Hải Cự Nhân tộc.
Lúc này chỉ nghe Hải Cự Nhân Trung Trụ Vương nói: "Hải Thần đại nhân, cung điện Hải Cự Nhân tộc chúng ta đã tồn tại hơn 3000 năm, là kết tinh trí tuệ và thực lực của vô số thuỷ tổ. Nơi này ghi chép con đường phát triển của Hải Cự Nhân tộc chúng ta. Theo truyền thuyết, Hải Cự Nhân tộc chúng ta xuất hiện cùng biển rộng. Lúc ấy biển cả hoành hành, đất liền thường xuyên bị hải dương trùng kích, cơ bản không cách nào sinh tồn. Có lẽ Vị Diện Chi Chủ cảm động và ghi nhớ công lao của chúng ta nên giao phó cho tộc ta năng lực Định Hải. Vì vậy Hải Cự Nhân tộc chúng ta có danh xưng Định Hải Thần Châm. Sau đó biển rộng trở nên ôn hoà, không còn hoành hành bừa bãi nữa. Sinh linh trên đất liền cũng phồn diễn sinh sống. Mà tộc ta vì công tích Định Hải nên dần mở ra linh trí, dẫn đầu Hải tộc an cư lạc nghiệp trong biển rộng, không ngừng phát triển. Mỗi tộc nhân sau khi chết sẽ hoá thành Hải trụ chống trời, định hải dưới đáy biển sâu, tiếp tục thủ hộ biển rộng. Cũng vì vậy mà được vạn Hải tộc tôn thờ. Rất nhiều Hải tộc nhỏ yếu đều lựa chọn phụ thuộc vào chúng ta, để chúng ta che chở."

"Tộc ta sở dĩ trải rộng khắp Vô Tận Lam Hải cũng chính là vì định hải. Chỉ khi hải vực yên ổn thì Hải tộc mới có thể an cư lạc nghiệp, cũng vì thế sinh linh trên đất liền mới không bị hải dương trùng kích. Do đó chúng ta vẫn luôn được vị diện phản hồi, trở thành chủng tộc mạnh nhất trong Vô Tận Lam Hải, thuỷ chung thủ hộ nơi này, cũng được Hải tộc tôn thờ. Nếu nói trong Vô Tận Lam Hải ai có khả năng tiến hoá thành Hoàng Giả thì khả năng xuất hiện trên tộc ta là lớn nhất. Mà lúc ấy Vô Tận Lam Hải sẽ chính thức có Hải Hoàng, do đó hải vực càng thêm an ổn."
Đường Tam chỉ yên lặng nghe hắn nói, nhìn ánh mắt buồn vô cớ của hắn mới lạnh nhạt nói: "Hải Cự Nhân tộc có lịch sử lâu đời, có cống hiến to lớn cho Vô Tận Lam Hải, những điều này không hề nghi ngờ. Nhưng Trung Trụ Vương nói với ta những lời này là muốn nói gì đây? Xin hãy nói thẳng."

"Hắn nói những lời này là muốn ngươi rời khỏi Lam Hải." Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp vang lên từ bên ngoài. Trong nháy mắt tiếp theo, một thân ảnh khổng lồ từ ngoài đó đi vào.
Đó là một lão giả, thân cao chừng hơn trăm mét, dáng người cực kỳ hùng tráng. Nhưng khác với Hải Cự Nhân tộc, da hắn có màu xanh đậm, thoạt nhìn có vô số nếp nhăn. Trong tay hắn có một hào quang màu lam, giống như sức mạnh cây cối, hắn đang bước nhanh đi tới.
Khí tức vị này cường đại, thậm chí không kém Hải Cự Nhân Trung Trụ Vương. Khi hắn bước vào thì cửa cung điện cũng từ từ đóng lại. Khí tức trong toàn bộ đại điện tựa hồ cũng bị đè nén vài phần.
Sắc mặt Mỹ công tử ngồi bên cạnh Đường Tam tối lại, nàng muốn nói gì đó nhưng lại bị Đường Tam nắm tay lại.
Đường Tam ánh mắt bình thản nhìn vị lão giả mới tới này, "Vị này hẳn là Hải Thiên Thụ Vương đi."
"Không sai, là ta." Hải Thiên Thụ Vương sải bước về phía Đường Tam và các vị Hải Cự Nhân Vương.
Đường Tam nói: "Để ta rời khỏi Lam Hải là có ý gì?" Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Trung Trụ Vương.
Lúc này thần sắc Trung Trụ Vương có chút phức tạp, thở dài một tiếng, nói: "Hải Thần đại nhân, đối với thân phận của ngài, ta không có gì hoài nghi. Những gì ngài làm với Vô Tận Lam Hải ta đều cảm thụ được. Nhưng chính vì ta đã cắm rễ ở Vô Tận Lam Hải, chủng tộc chúng ta càng là chủng tộc có lịch sử lâu đời nhất nên ta mới có thể cảm thụ được lợi ích ngài mang lại cho Vô Tận Lam Hải. Ngài giải quyết hải ôn, ngưng tụ số mệnh, để cho tất cả Hải tộc đều có cơ hội thăng hoa và làm cho Vô Tận Lam Hải sinh cơ bừng bừng. Tất cả những chuyện này chúng ta đều trân trọng, nhưng ..."
Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, sau đó lại thở dài một tiếng, nói: "Nhưng bởi vì ngài tới Vô Tận Lam Hải nên tất cả đều đã thay đổi. Mà sự thay đổi này chúng ta không muốn thấy. Tộc ta vì Vô Tận Lam Hải bình an phồn thịnh mà làm ra vô số cống hiến, ta phải nói rõ với tộc nhân của mình. Bọn nó ở khắp mọi nơi trong Vô Tận Lam Hải, hoá thành Định Hải Thần Châm, chịu đựng sự thay đổi của năm tháng, nhưng cuối cùng tộc ta đã mất đi cơ hội trở thành Hải Hoàng, chỉ sợ mỗi tộc nhân đều không thể thừa nhận. Vì vậy chúng ta muốn mời ngài rời khỏi Lam Hải. Chỉ cần ngài thề vĩnh viễn không đặt chân tới hải vực thì chúng ta có thể thả ngài đi."
"Phải huyết thệ." Hải Thiên Thụ Vương nói thêm.
Đường Tam yên lặng nghe, cho tới lúc này mới lên tiếng: "Ta là Hải Thần thì ảnh hưởng gì tới các ngươi? Chẳng lẽ mục tiêu của chúng ta không phải đều là vì tương lai của Vô Tận Lam Hải hay sao?"
Hải Cự Nhân Trung Trụ Vương lắc đầu, nói: "Người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngài xem như là Hải Thần, hơn nữa ta có thể cảm nhận được thần lực đặc thù trên người ngài, nó khác với các Hoàng Giả trên đất liền. Ngài có thể hấp thu tín ngưỡng lực. Mà theo thuỷ tổ chúng ta truyền thừa lại, với tư cách là Định Hải Thần Châm, với cống hiến của chúng ta với Vô Tận Lam Hải, mỗi cây Hải trụ đều có thể hấp thu tín ngưỡng lực ở khu vực lân cận, tiếp tục như vậy, một ngày nào đó tộc ta sẽ chính thức sinh ra Hải Thần có năng lực giống ngài bây giờ, đương nhiên, so với ngài hiện tại thì cường đại hơn. Dù sao, bây giờ ngài mới chỉ Thập giai."
Nhìn hắn, lại nhìn một chút các Hải Cự Nhân Vương khác, Đường Tam đột nhiên nở nụ cười.
"Nếu trở thành Thần Cách dễ dàng như vậy, các ngươi cho rằng, vì sao Yêu Tinh Đại Lục nhiều Hoàng Giả Thập Nhị giai như thế lại chưa từng có người thành công?"
Hải Cự Nhân Trung Trụ Vương sửng sốt trong chốc lát.
Đường Tam nói: "Thần Vị không phải chỉ bằng vào tín ngưỡng lực là có thể ra đời. Tín ngưỡng lực đúng là mang đến lợi ích, nhưng trái ngược hoàn toàn với nhận thức của các ngươi. Phải là có Thần trước mới có tín ngưỡng, mà không phải có tín ngưỡng là có thể sinh ra Thần. Muốn thành Thần cần vị diện có thể sinh ra một nơi có thể thừa nhận Thần Cách, sau đó sinh ra Thần rồi hấp thu tín ngưỡng lực để cải thiện nơi đó. Chỗ ấy được gọi là Thần giới. Mà Pháp Lam tinh tới giờ vẫn không có Thần giới thuộc về mình. Vì vậy chỉ cần vị diện chưa tiến hoá thành Thần giới, dù các ngươi là Định Hải Thần Châm bao nhiêu năm, số lượng khổng lồ như thế nào cũng không thể ra đời Hải Thần. Nếu không, các ngươi làm sao đến hải ôn cũng không giải quyết được?"
"Các ngươi nhất định muốn hỏi, vì sao ta lại có được Thần Vị? Vậy hiện tại ta nói cho các ngươi biết. Thần Vị của ta không đến từ vị diện này, mà tới từ một vị diện khác. Tương lai không lâu nữa ta sẽ rời đi, không chỉ rời khỏi hải vực, mà là rời khỏi Pháp Lam tinh, trở lại thế giới ta kế thừa Thần Vị này. Vì vậy các ngươi cũng không cần lo lắng ta chiếm đoạt Vô Tận Lam Hải."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.