Chương trước
Chương sau
Vũ Băng Kỷ thở sâu nói: "Được. Vậy ngươi nhất định phải cẩn thận, khi không thể tiếp tục thì nhất định phải quay trở về."
Đường Tam nói: "Lần tiếp theo khi tiếng ca vang lên nếu ta vẫn chưa về, các ngươi hãy bắt đầu đi về trước, ta sẽ đuổi theo các ngươi. Lúc đó, Đại sư huynh phải dựa vào ngươi lấy hàn băng bảo vệ xe và dùng Băng Bạo Thuật để mở đường. Độc Bạch sư huynh, khi tiếng ca vang lên, ngươi phải chú ý giữ cho mọi người tỉnh táo, không để bị mê hoặc. Lúc trọng yếu có thể dùng Tử Cực Ma Đồng trùng kích làm mọi người tỉnh lại. Các ngươi yên tâm, ta nhất định không có việc gì."
Vũ Băng Kỷ nhìn hắn thật sâu rồi nói: "Ngươi không thể có việc gì. Không chỉ vì ngươi, còn vì chúng ta và vì cả nhân loại. Ở trên người ngươi ta mới chính thức cảm nhận được nhân loại chúng ta có hy vọng."
Đường Tam dùng sức gật đầu, không chậm trễ nữa, tay trái nâng trứng thuỷ tinh, quay người, phóng lên xâm nhập vào trong phạm vi hàn hoa.
Không cần thủ hộ xe trượt tuyết, hắn cũng không cần phóng lớn Sư Hổ Kim Cương, chỉ cần đem Sư Hổ Kim Cương bao trùm quanh thân mình. Bất luận công kích nào tới gần đều bị Sư Hổ Kim Cương hoá thành bột mịn.
Cùng lúc đó, Đường Tam phong bế tất cả lỗ chân lông, tận khả năng để thôn phệ không ảnh hưởng tới mình. Sau khi xông vào khu vực hàn hoa, hắn toàn lực tăng tốc, nhanh chóng tiến về phía trước. Đồng thời, Huyền Thiên Công trong cơ thể vận chuyển kịch liệt, cấp tốc khôi phục tiêu hao. Sau khi Huyền Thiên Công đạt tới Thất giai đã có được hồn hạch, khả năng khôi phục và tự tuần hoàn tăng lên đáng kể, đây cũng là điểm làm hắn tự tin vào năng lực của mình.
Hắn không thử không gian truyền tống hoặc phi hành, bởi vì sẽ tiêu hao nhiều năng lượng của hắn hơn, đồng thời, mảnh không gian này rất không ổn định, nhất là xung quanh có sóng vận rủi dày đặc. Đường Tam sợ nếu mình truyền tống không tốt sẽ bị nhầm hướng.
Sư Hổ Kim Cương không hổ là huyết mạch cấp một, cực kỳ bá đạo, có thể nói là đánh đâu thắng đó. Nó tận lực bảo vệ Đường Tam để hắn ít tiêu hao trong quá trình di chuyển, đặc biệt còn có thể chống lại khả năng thôn phệ từ mọi hướng. Huyền Thiên Công với đặc tính sinh sôi không ngừng làm cho sinh mệnh lực của Đường Tam miễn cưỡng duy trì, không đến mức vì thôn phệ mà nhanh chóng suy sụp.
Vấn đề lớn nhất hiện tại là không có nhiệt hoa để hắn dừng lại nghỉ ngơi, do vậy hắn chỉ có thể nhanh nhất tiến đến trung tâm. Giống như Vũ Băng Kỷ nói với hắn, nếu đến cực hạn mà hắn vẫn chưa tìm ra chỗ đó thì ngay lập tức phải trở về, không thể do dự. Dù bị ý niệm của Thuỷ Tinh Đại Yêu Hoàng bức bách cũng không có tác dụng, dù sao, Thuỷ Tinh Đại Yêu Hoàng muốn đối phó với hắn thì cũng phải chờ hắn ra ngoài, như vậy vẫn tốt hơn là ở chỗ này trực tiếp bị thôn phệ mà chết.
Cứ như vậy, Đường Tam chạy ròng rã gần hai tiếng, sinh mệnh lực cùng huyết mạch chi lực trong cơ thể hắn đã trượt dốc không phanh, tốc độ khôi phục đã không đuổi kịp tốc độ tiêu hao.
Mà xung quanh hắn, hàn hoa càng lúc càng rậm rạp, càng cường đại hơn. Một rừng hoa xanh thẳm mênh mông lộ ra vẻ dữ tợn và điên cuồng công kích về phía hắn, tốc độ của Đường Tam càng lúc càng chậm.
Mà lúc này hắn vẫn không phát hiện ra bất cứ điểm dừng chân nào, cũng không thấy nơi nào đặc biệt, hắn chỉ có thể khẳng định, hiện tại hắn đã xâm nhập vào khu vực hạch tâm tập trung sóng vận rủi.
"Miện hạ, chỉ sợ ta sắp không kiên trì được nữa. Ngài có thể cho ta chỉ dẫn hay không?" Đường Tam đem ý niệm của mình truyền vào trong trứng thuỷ tinh. Hắn muốn chuẩn bị tìm cho mình đường lui.
Ngân quang trên trứng thuỷ tinh loé lên một cái, trong bất chợt một đạo ngân quang toả ra bao phủ trên người Đường Tam. Đường Tam chỉ cảm thấy thân thể run lên, một cảm giác kỳ dị truyền khắp toàn thân. Ngay sau đó, lạc ấn Lam Ngân Hoàng chấn động, từng cây Lam Ngân Hoàng không khống chế được mà tràn ra. Càng kỳ quái là, những cây Lam Ngân Hoàng này cấp tốc biến thành màu xanh thẳm, trông không khác gì những đoá hàn hoa xung quanh.
Đường Tam liền ý thức được điều gì đó, lập tức khống chế những cây Lam Ngân Hoàng bao quanh thân mình, quả nhiên những hàn hoa xung quanh dần giảm bớt công kích, rồi dần biến mất. Đường Tam rút cuộc đã có cơ hội để thở dốc. Hắn thử thu hồi Sư Hổ Kim Cương, ác ý xung quanh cũng biến mất. Giờ khắc này được Lam Ngân Hoàng bao quanh thân thể, Đường Tam dường như đã trở thành một phần của nơi này.
Càng thêm kỳ dị là, Đường Tam rõ ràng cảm thấy được, lạc ấn Lam Ngân Hoàng giống như đang hấp thu năng lượng của hàn hoa kia nên đã phát sinh một chút biến hoá kỳ dị.
Đây là ...
Quả trứng này dường như đã giao phó cho mình một năng lực, mặc dù chỉ là tạm thời nhưng đã giải quyết nguy cơ trước mắt này.
Dưới tác dụng của Huyền Thiên Công, hắn vốn có thể thôn phệ các loại năng lực tạo thành lạc ấn cho bản thân mình, nhưng khi đối mặt với hàn hoa, nhiệt hoa, hắn không dám tuỳ tiện thôn phệ. Bởi vì những bông hoa nơi này tựa hồ có quan hệ mật thiết với vận rủi.
Nhưng dưới tác dụng của trứng thuỷ tinh, Lam Ngân Hoàng của hắn không phải thôn phệ hàn hoa, mà là đồng hoá, đem năng lực của mình hoá thành năng lực của hàn hoa. Thật là kỳ quái! Không hổ là đồ vật của Thuỷ Tinh Đại Yêu Hoàng a!
Đường Tam trong lòng chửi thầm, biện pháp tốt như vậy vì sao không dùng sớm hơn?
Hắn hơi dừng lại, khôi phục lại tiêu hao. Trong Địa Ngục Hoa Viên không thiếu nhất là linh khí, đúng vậy, nơi này linh khí rất nồng đậm, nhưng đều nhuốm màu vận rủi. Muốn hấp thu nó thì phải đặc biệt cẩn thận. Nhưng lúc này khi Lam Ngân Hoàng đồng hoá thành hình thái hàn hoa, Đường Tam lại phát hiện Lam Ngân Hoàng vậy mà chủ động hấp thu vận rủi. Khi hắn hấp thu thiên địa linh khí thì phần vận rủi kia sẽ trực tiếp tiến vào Lam Ngân Hoàng, biến thành năng lượng hàn hoa, mà thiên địa linh khí thuần khiết sẽ được hắn hấp thu vào thể nội, nhanh chóng khôi phục tiêu hao.
Còn có chuyện tốt như vậy? Đây không phải có nghĩa là hắn sẽ không còn gặp trở ngại gì trong Địa Ngục Hoa Viên sao? Nhẹ nhàng thở ra, đồng thời Đường Tam điều chỉnh trạng thái bản thân về tốt nhất. Sau đó, hắn mở ra Kim Bằng song dực. Khi duỗi cánh ra, từng cây Lam Ngân Hoàng cấp tốc quấn quanh, bao trùm toàn bộ cánh, nhìn qua trong hắn không khác gì con chim hình người mọc đầy hoa cỏ.
Đường Tam vỗ cánh từ từ bay lên, sóng vận rủi xung quanh cũng lướt qua người hắn. Lúc này Đường Tam giống như là một phần của sóng vận rủi, vấn đề duy nhất là, do hấp thu quá nhiều nên Lam Ngân Hoàng đang không ngừng biến lớn, các đoá hàn hoa cũng càng lúc càng lớn hơn.
Đường Tam không dám chủ động đi hấp thu năng lượng của hoa, chỉ có thể tuỳ ý để bọn chúng tăng trưởng, đồng thời đập cánh, bay vào chỗ sâu bên trong.
Có thể phi hành lại không có bất kỳ điều gì cản trở, tốc độ tiến lên của Đường Tam siêu việt hơn trước đây rất nhiều. Phi tốc lướt qua hàn hoa phía dưới, dường như đã hoà thành một thể với chúng, Đường Tam cảm nhận được Lam Ngân Hoàng của mình đang càng lúc càng cường đại, lạc ấn Lam Ngân Hoàng đang loé sáng, trong đan điền có chút xao động.
Mặc dù không biết là tốt hay xấu, nhưng ít ra hiện tại có thể bảo vệ mạng nhỏ, dù về sau có vấn đề, chờ đến khi ra khỏi nơi này, hắn có thể thông qua Thần Thức mà xử lý.
Cảnh vậy phía dưới nhanh chóng lướt qua, trứng thuỷ tinh trong tay dường như đã mất đi quang mang, giống như sau khi giúp hắn thực hiện đồng hoá đã tiêu hao lượng lớn năng lượng của nó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.