Chương trước
Chương sau
Trương Hạo Hiên quay đầu nhìn Đường Tam, Đường Tam có chút bất đắc dĩ đi lên phía trước nói: "Năm người chúng ta, Độc Bạch sư huynh không trực tiếp tham gia chiến đấu, khiêu chiến Quan lão sư cùng hai vị Mộc lão sư. Ba người các vị đều là cường giả, nếu như chúng ta thắng, vậy có phải đã có tư cách dự thi rồi không?"
Quan Long Giang tức giận cười nói: "Các ngươi muốn khiêu chiến chúng ta?"
Đường Tam gật gật đầu.
Bốn đấu ba, nhưng ba vị đều là lão sư, Quan Long Giang trước đây không lâu đã đột phá Cửu giai, Mộc Ân Tình Bát giai đỉnh phong, Mộc Vân Vũ Bát giai trung kỳ. Mặc dù không thể so với Tư Nho và Trương Hạo Hiên, nhưng ba vị lão sư này đều là cường giả đã lâu.
"Ta thấy các ngươi không bị đánh sẽ không biết sợ. Được, vậy khiêu chiến đi." Quan Long Giang trong lòng đầy căm phẫn, không chút do dự đồng ý. Hắn cũng không chú ý đến, khoé miệng Trương Hạo Hiên đang cười nghiền ngẫm.
Đối với thực lực của mấy người Đường Tam, hắn phán đoán vô cùng chủ quan.
Mạnh nhất chính là Vũ Băng Kỷ. Vũ Băng Kỷ đã lên đến Bát giai, thực lực đúng là không yếu, đã đủ tiêu chuẩn làm lão sư. Nhưng hắn mới tiến vào Bát giai không lâu, so với các lão sư có thâm niên, các phương diện hắn đều không bằng.
Trình Tử Chanh, Cố Lý mặc dù cũng đều tiến bộ nhưng Cố Lý chỉ là Lục giai, Trình Tử Chanh Thất giai, mặc dù Yêu Thần biến của bọn họ rất cường đại nhưng chênh lệch cấp độ vẫn rất lớn.
Về Đường Tam, vẫn là tu vi Thất giai, không có đạt đến Bát giai.
Bên phía lão sư, Quan Long Giang là Cửu giai, hắn thấy một mình mình cũng đã đủ thu thập mấy gia hoả này, huống chi còn có Mộc Ân Tình cùng Mộc Vân Vũ, nhóm Đường Tam sao có cơ hội thắng chứ?
"Lão sư, chúng ta thương lượng một chút chiến thuật được không?" Đường Tam mỉm cười hỏi.
"Có thể." Quan Long Giang chưa hết tức giận, quay người đi về phía Trương Hạo Hiên, thấp giọng nói với hắn điều gì đó. Nhìn bộ dạng vừa phẫn nộ vừa liếc mắt nhìn mình, Đường Tam biết khẳng định là không nói tốt gì, chắc là đang phê bình mình.
Đường Tam nói với Vũ Băng Kỷ: "Đại sư huynh, ngươi đi tìm Chanh tử sư tỷ cũng Cố Lý sư huynh, nói với họ chuyện này, còn cần bọn họ đồng ý mới được."
Vũ Băng Kỷ cười nói: "Bọn họ khẳng định là sẽ đồng ý, gần đây chúng ta luôn có cảm giác bị đè nén. Rất lâu không ra ngoài, cũng không có thực chiến chân chính, mọi người đều cảm thấy mình có tiến bộ, nhưng cũng không có đất dụng võ, lần này vừa vặn a. Ngươi có lòng tin thì chúng ta cũng có lòng tin."
Đường Tam mỉm cười gật đầu. Vũ Băng Kỷ nhanh chóng rời đi.
Độc Bạch có chút cô đơn nói, "Thật không cho ta tham dự sao?"
Đường Tam bật cười nói: "Ngươi chỉ không lên trận, ai nói không cho ngươi tham gia. Vận khí gia thân chỉ khi ra sân mới thi triển được sao? Trước khi thi đấu liền không thể?"
"Đúng a!" Độc Bạch sáng mắt lên, trên mặt lập tức toát ra vẻ hưng phấn, "Vậy khi đến Đấu Thú Tràng thì phải làm sao? Ta không lên tràng sẽ không thu được thân phận quý tộc."
Đường Tam nói: "Khi đó khẳng định sẽ cho ngươi lên tràng, ta sẽ nói cho ngươi sau. Cam đoan sẽ để ngươi phát huy tác dụng."
"Cứ vậy đi, vẫn là ngươi tốt với ta nhất." Độc Bạch dang hai tay muốn ôm Đường Tam nhưng lại bị hắn đẩy ra.
Không lâu sau, Vũ Băng Kỷ cùng Cố Lý và Trình Tử Chanh trở về. Khi bọn họ đang quay lại học viện thì gặp Đại sư huynh.
Từ ánh mắt hưng phấn của Trình Tử Chanh cùng Cố Lý, Đường Tam hiểu mình không cần phải nói thêm gì.
"Đánh như thế nào?" Trình Tử Chanh hưng phấn nói.
Đường Tam nói: "Bốn người chúng ta đối chiến ba vị lão sư, cơ hội tương đối lớn. Đại sư huynh, ngươi hiểu rõ Quan lão sư nhất, vì vậy ngươi kiềm chế Quan lão sư, có được không?"
Vũ Băng Kỷ gật gật đầu, nói: "Hẳn là có thể. Trong thời gian ngắn khẳng định không có vấn đề. Bất quá hiện tại lão sư là Cửu giai, huyết mạch chi lực mạnh hơn ta không ít."
Đường Tam nói: "Không cần quá lâu, chúng ta sẽ đến trợ giúp. Cố Lý sư huynh, ngươi phụ trách Mộc Ân Tình lão sư. Dùng Loạn Phi Phong Chuy Pháp cùng Thì Quang Biến kiềm chế hắn ít nhất mười lăm giây, có được không?"
Cố Lý không chút do dự nói: "Loạn Phi Phong Chuy Pháp ta đã luyện đến chuỳ thứ ba mươi sáu, Thì Quang Biến hiện tại không chỉ làm thời gian chậm lại, còn có thể làm thời gian gia tốc, ngươi nói ta có lòng tin hay không. Hắc hắc hắc, cho lão sư một niềm vui bất ngờ."
Đường Tam cuối cùng nhìn Trình Tử Chanh, nói: "Sư tỷ, ngươi trên không trung, ta ở chính diện. Trong vòng mười giây đánh bại Mộc Vân Vũ lão sư. Sau đó trợ giúp Cố Lý sư huynh, cuối cùng giúp Đại sư huynh."
"Được." Trình Tử Chanh cười híp mắt đáp ứng.
Nhìn chiến ý của bọn họ, Đường Tam không khỏi bật cười.
Lúc này hắn mới rời khỏi đội ngũ, đi đến trước mặt Quan Long Giang nói: "Quan lão sư, chúng ta đã chuẩn bị xong, tuỳ thời có thể bắt đầu."
"Ừm." Quan Long Giang trừng mắt nhìn hắn, lại nhìn Trương Hạo Hiên bình tĩnh đứng đó, "Bắt đầu đi."
Rất nhanh, trong sân học viện Cứu Thục, hai bên đã đứng vững.
Một bên là bốn học viên lấy Đường Tam cầm đầu, một bên là ba vị lão sư Quan Long Giang, Mộc Ân Tình và Mộc Vân Vũ.
Độc Bạch hướng lên đỉnh đầu, hư ảnh Thiên Hồ màu trắng đung đưa hai cái đuôi to phát ra bốn đạo bạch quang, phân biệt rơi xuống bốn người Đường Tam, sau đó cười hì hì lui sang một bên. Khí vận gia thân!
Quan Long Giang liếc mắt nhìn hắn nhưng cũng nói gì, dù sao hắn vẫn là lão sư, không nên nhỏ mọn.
Tất cả các học viên đều đứng xem, nhất là các học viên mới nhập học không lâu, đều đang rất hiếu kỳ. Học viên khiêu chiến lão sư? Các sư huynh, sư tỷ lợi hại vậy sao?
Tư Nho đứng bên người Trương Hạo Hiên, thấp giọng nói: "Ngươi thấy cuộc chiến này thế nào?"
"Không có cơ hội." Trương Hạo Hiên than nhẹ một tiếng.
Tư Nho sửng sốt, "Ngươi nói ai không có cơ hội?"
Trương Hạo Hiên cười nhẹ nói: "Ai muốn bị đánh sẽ không có cơ hội."
"Có lòng tin như vậy?" Tư Nho hiểu được ý của hắn, nhưng vẫn kinh ngạc.
Trương Hạo Hiên cười không nói, nhưng trong lòng thầm nghĩ, nếu để Đường Tam toàn lực ứng phó, không che giấu thực lực bản thân, chỉ sợ một người cũng có thể ...
Đây cũng là nguyên nhân hắn không có ý kiến khi Đường Tam tham dự đấu thú. Hắn đã thấy trên người tên đệ tử này quá nhiều chuyện thần kỳ, cũng chỉ có hắn mới mơ hồ biết được Đường Tam mạnh bao nhiêu. Ít nhất ở phương diện Tinh Thần Lực, Đường Tam còn ở trên cường giả Cửu giai đỉnh phong như hắn.
"Thảm ..." Tư Nho không nhịn được cười. Đáng tiếc hắn là Thần cấp, nếu không hắn cũng muốn thử một chút.
"Chuẩn bị!" Trương Hạo Hiên hét lớn một tiếng, không ai hợp làm trọng tài hơn hắn. Có hắn cùng Tư Nho ở đây, cũng không sợ khi chiến đấu xuất hiện thương vong.
Song phương cơ hồ đồng thời phóng ra Yêu Thần biến của mình.
Trên người Đường Tam thanh quang lượn lờ, cũng không có biến hoá gì. Vũ Băng Kỷ thì bạch quang nổi lên, băng vụ bốc lên, đôi mắt đã hoàn toàn biến thành màu băng lam, thân thể lơ lửng trên mặt đất, như là được băng vụ nâng đỡ. Băng Tinh biến.
Trình Tử Chanh hét to một tiếng, hai cánh màu vàng giãn ra, trong mắt kim quang lấp loé, toàn thân trong nháy mắt bắn ra khí tức sắc bén, Kim Bằng Biến.
Cố Lý hơi lắc người, biến hoá của hắn lớn nhất, dáng người trong chớp mắt lớn hơn, lân phiến dày đặc bao trùm toàn thân, một cái đuôi dài mọc ra sau lưng, không gian xung quanh có chút vặn vẹo làm cho người ta có cảm giác hư ảo, chính là Thì Quang Biến.
Đối diện, ba vị lão sư cũng thi triển Yêu Thần biến của mình. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.