Chương trước
Chương sau
Mỹ công tử nghĩ lại, dù như thế nào, nếu Tu La có thể giúp đỡ mình thì tốt, như vậy kế hoạch của mình sẽ dễ dàng thực hiện hơn nhiều.
Trong khoảng thời gian này, tu vi của nàng đã gặp bình cảnh. Sau khi đột phá Thất giai và hoàn toàn biến chất, tu luyện của nàng đã bị nồng độ huyết mạch hạn chế, tốc độ tăng lên chậm lại hơn rất nhiều. Đây là tình huống nàng có nhiều thiên tài địa bảo để phục dụng.
Ra ngoài tiệm cơm nhỏ, nàng đi thẳng đến trà sữa điếm cách đó không xa.
Lúc này ở cửa hàng không có nhiều khách, Tô Cầm đang bận rộn một mình.
"Mụ mụ." Mỹ công tử nhìn thấy nàng, ánh mắt trở nên nhu hoà hơn nhiều, cũng mang theo vài phần ngây thơ.
"Về rồi sao, mau vào đây." Tô Cầm vẫy tay với nàng.
Mỹ công tử đi vào trong cửa hàng, đưa tay muốn lấy một ly trà sữa uống, lại bị Tô Cầm đoạt lại, "Uống ít trà sữa thôi ... Gầy quá rồi, không tốt cho thân thể."
"Ừ ừ." Trước mặt mẫu thân, Mỹ công tử lộ ra thập phần nhu thuận, không còn sát ý.
"Tiểu Linh đâu? Nàng đang nghỉ ngơi?" Mỹ công tử hỏi.
"Ân. Mấy ngày nay không quá bận, ta để cho nàng nghỉ ngơi." Tô Cầm khẽ cười nói.
"Người kia thật sự xuất hiện." Mỹ công tử nhẹ nói.
"Tu La?" Trong mắt Tô Cầm hiện lên một đạo hào quang.
"Ân." Mỹ công tử gật đầu, rồi thuật lại cuộc nói chuyện vừa rồi.
Tô Cầm híp mắt lại, "Ngươi cảm thấy hắn đáng để tín nhiệm sao?"
Mỹ công tử nói: "Ít nhất cho tới bây giờ, hắn vẫn luôn giúp con, hắn hy vọng con tín nhiệm hắn."
"Ta đã dò hỏi tổ chức thông tin về hắn nhưng chưa được trả lời. Lần trước trấn trưởng nói hắn có thể tin tưởng?" Tô Cầm nói.
"Ân. Trấn trưởng nói như vậy, nếu không con đã sớm động thủ với hắn. Mụ mụ, gần đây tu luyện của con bị đình trệ, tốc độ chậm lại nhiều. Làm sao bây giờ?" Mỹ công tử cau mày.
Tô Cầm ôn nhu nói: "Chuyện này là bình thường. Sau khi tiến vào Thất giai, dù là huyết mạch gì cũng đều tu luyện chậm hơn. Huống chi ngươi có song huyết mạch, chậm lại cũng bình thường. Uông Thanh gần đây có tìm ngươi không?"
"Ân, người tìm con hai lần, hỏi con tiến độ tu luyện. Lần trước ở hội đấu giá hắn có chút khẩn trương. Tổ đình bên kia chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý định, nhất là vị tân Hoàng kia."
Tô Cầm trầm giọng nói: "Đây rất có thể là nguy cơ cực lớn của chúng ta, nhưng đồng thời cũng là cơ hội. Ngươi trước tiên cứ tiến hành kế hoạch, lần này ta sẽ giúp ngươi nhìn tên Tu La kia, xem hắn có thực sự đáng tín nhiệm không."
"Vâng." Mỹ công tử gật gật đầu.
Tô Cầm kéo nàng ôm vào ngực, than nhẹ một tiếng, "Ngươi vẫn chưa mười bốn tuổi, nhưng lưng đã mang quá nhiều trách nhiệm. Nhưng mà hài tử, trên thế giới này căn bản không có chỗ cho nhân loại chúng ta sinh tồn. Nếu chúng ta không cố gắng cũng chỉ mãi là đầy tớ mà thôi. Ngươi là hy vọng của toàn bộ nhân loại, cho nên chỉ có ngươi phải thừa nhận trọng trách này. Mụ mụ sẽ một mực ở bên cạnh ngươi, thủ hộ ngươi."
"Mụ mụ, con hiểu mà. Người không cần lo lắng cho con, Tiểu Mỹ rất kiên cường." Mỹ công tử ngẩng đầu, nhìn mẫu thân, lúm đồng tiền nở như hoa.
Nhìn nữ nhi của mình tươi cười, vành mắt Tô Cầm có chút đỏ lên.
Tu La không phản hồi học viện Gia Lý, mà trên đường trở lại bộ dáng Đường Tam, đi về học viện Cứu Thục.
Phong Lang tổ phòng là nơi hắn không thể quên. Không biết lão Đại Tế Ti ở Phong Lang trấn có ở tổ ốc không, nếu có thì thật tốt.
Có thể nói, tất cả mặt trái tâm tình của hắn đều xuất phát từ Phong Lang tộc.
Là người sáng lập Đường Môn, hắn am hiểu nhất ngoài ám khí và tuyệt học, chính là độc.
Sau khi đi vào thế giới này, nhất là trong cửa hàng học viện Gia Lý, Đường Tam đã cảm ngộ nhiều loại linh thảo quý hiếm, cơ bản đã nắm giữ đặc tính của bọn nó.
Thực vật, độc vật ở nơi này cùng kiếp trước hiển nhiên là khác nhau, nhưng có nhiều đạo lý và đặc tính tương thông. Đối với một Đại Tông Sư dùng độc như hắn, chế tác độc dược rất dễ dàng, thậm chí dễ hơn nhiều việc khắc pháp trận. Dù sao, đây mới là sở trường của hắn.
Trở lại gian phòng của mình, sau khi nghiên cứu cẩn thận lại tổ phòng Phong Lang tộc, Đường Tam đi đến cửa hàng bán lẻ ở học viện Cứu Thục.
Lúc này đã qua giờ cơm tối, vừa vào cửa, hắn đã thấy Mộc Vân Vũ đang ngồi trên quầy làm gì đó.
"Mộc lão sư." Đường Tam cười tủm tỉm nói.
"Ôi, là ai đây? Đây không phải là Tiểu Đường luôn bận rộn sao? Thật sự là đã lâu không nhìn thấy ngươi!" Mộc Vân Vũ tức giận nói.
Đúng là gần đây nàng không thể nào gặp được Đường Tam, chớ nói đến hắn có đến học hay không. Mặc dù trấn trưởng đã dặn dò, nhưng mấy vị lão sư vẫn rất quan tâm đến hắn. Từ khi tổ đội của hắn trở về, Vũ Băng Kỷ, Độc Bạch, Trình Tử Chanh, Cố Lý đều tăng tốc, hiện tại ở trong học viện, thực lực đã vượt qua các học viên khác.
Đối với tiểu gia hoả này, mấy vị lão sư đều rất hiếu kỳ. Thậm chí bọn họ còn hoài nghi mình là lão sư hay tiểu tử mới đến không lâu này mới là lão sư.
Đối với chuyện ra ngoài rèn luyện, hiệu quả đúng là rất không tệ, nhất là với kỹ năng sinh tồn và thực chiến, tăng lên không ít.
"Mộc lão sư, ta đến mua chút đồ vật." Đối với thái độ của Mộc Vân Vũ, Đường Tam cũng không có gì không hài lòng. Hắn cười tươi tiến vào.
Mộc Vân Vũ đánh giá hắn vài lần, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc. Nàng phát hiện, khí huyết trên người Đường Tam chấn động rất bình thản, trông hắn thật sự là người bình thường. Nhưng hắn không thể nào là người thường, nhưng hắn lại cho mình cảm giác như vậy, chứng tỏ mình không thể nào nhìn thấu hắn.
"Thực lực hiện tại của ngươi là bao nhiêu?" Mộc Vân Vũ thốt ra.
Đường Tam nói: "Lục giai đỉnh phong."
Mộc Vân Vũ khoé miệng co giật một lát, nàng còn nhớ rõ, Đường Tam lúc mới đến có tu vi Tứ giai, lúc này mới bao lâu mà hắn đã lên Lục giai đỉnh phong rồi hả?
"Nhanh như vậy sao?"
"Trấn trưởng lão sư dạy tốt." Đường Tam cười nói.
"Là chúng ta dạy không tốt?" Mộc Vân Vũ hừ lạnh một tiếng.
Đường Tam cao thấp đánh giá nàng, nói: "Mộc lão sư, người gần đây có phải tu luyện gặp bình cảnh hay không? Rất khó trùng kích sao?"
Mộc Vân Vũ sửng sốt, "Làm sao ngươi biết?"
Đường Tam nói: "Ta cảm thấy khí huyết của người tràn đầy, nhưng mạch tượng có dấu vết ứ đọng, cái này hẳn là trùng kích bình cảnh không thành, ngài bị thương?"
Mộc Vân Vũ càng cảm thấy kinh ngạc. Nàng tu luyện tới Thất giai đã một thời gian dài, cũng đã sớm đạt đến Thất giai đỉnh phong. Không lâu trước nàng thử trùng kích Bát giai thì thất bại. Đúng là nàng bị phản phệ, được mấy vị lão sư trợ giúp mới ổn định được thương thế, từ đó nàng cũng không nóng vội nữa.
Nhưng, làm sao Đường Tam nhìn ra được điều này?
Đường Tam nói: "Ta có thể bắt mạch cho ngài không?"
"Đến đây đi." Tính cách của Mộc Vân Vũ rất thoải máu, nàng đưa tay phải cho Đường Tam.
Đường Tam bắt lấy mạch tay của nàng, yên lặng cảm thu khí huyết chấn động, đồng thời thúc giục Huyền Thiên Công chậm rãi đi vào trong, bao quanh kinh mạch của nàng, tiến hành tìm kiếm.
Sau một lát, Đường Tam buông tay ra. Mộc Vân Vũ cảm thấy có một cỗ năng lượng từ tay Đường Tam truyền vào trong người mình, vận chuyển một vòng. Cỗ năng lượng này rất ấm áp, rất thoải mái, ngay cả đau đớn trước ngực cũng giảm bớt vài phần.
"Cảm ơn." Mộc Vân Vũ đã nhu hoà hơn nhiều.
Đường Tam nói: "Mộc lão sư, lúc người tu luyện, khi vận chuyển huyết mạch chi lực đến bụng dưới có phải gặp khó khăn không?"
Mộc Vân Vũ gật đầu, nói: "Khi còn bé ta từng bị thương ở đó."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.