Chương trước
Chương sau
Lúc dọn dẹp những thứ này, Đường Tam tự nhiên thúc giục Thanh Ngọc Đằng hấp thu một ít khí tức sinh mệnh chỉ thuộc về thực vật, tẩm bổ cho lạc ấn Thanh Ngọc Đằng. Cho dù là Linh Tê Thiên Nhãn, hắn cũng không để tâm như vậy.
Đây là vì các lạc ấn kia không có cách nào thông qua năng lượng trong không khí để tẩm bổ, chỉ có Thanh Ngọc Đằng có thể, bởi vì nó cấp thấp, nên khi Đường Tam hấp thu những sinh mệnh năng lượng thì nhận ra rằng lạc ấn đã dần ngưng thực hơn.
Đây không phải là do huyết mạch tăng lên, mà là thuần tuý sinh mệnh năng lượng tăng lên. Bản thân Đường Tam cũng không rõ tăng lên như vậy có hiệu quả như thế nào, nhưng hắn vẫn muốn thử nghiệm một chút.
Ở chỗ này không có đệ tử Tinh Quái Tộc, hắn muốn tấn cấp cho lạc ấn Thanh Ngọc Đằng cũng không dễ dàng, hắn cần phải hiểu rõ hơn về thực vật của thế giới này. Thông qua trao đổi giữa Thanh Ngọc Đằng và thực vật xung quanh hắn có thể cảm thụ được, tựa như lúc trước hắn phục dụng Long Cân Quả cũng đã có thêm vài cảm ngộ mới.
Tới gần chạng vạng tối, một ngày làm công của Đường Tam đã kết thúc. Hắn cáo biệt Mao lão, chuẩn bị quay về thị trấn.
Đường Tam đi về phía sau, muốn xuyên qua khu tu luyện bên cạnh, xem xét một chút.
Đường Tam thả chậm bước chân, ngẫu nhiên nhìn xung quanh. Dựa vào Linh Tê Thiên Nhãn cùng Tử Cực Ma Đồng, hắn có thể nhìn thấy tất cả, cũng có thể nhớ được chính xác những vị trí này.
Hắn muốn nhìn thấy, tất nhiên là thân ảnh của nàng, nhưng đáng tiếc, hôm nay vận khí không tốt lắm, hắn không thấy được người kia.
Đường Tam đi thẳng về phía sau, lúc đang cảm thấy thất vọng thì bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó.
Thiên Hồ Chi Nhãn có thể cảm nhận được số mệnh, mà sau khi đạt đến Tứ giai, Độc Bạch có thể khống chế số mệnh ở trình độ nhất định. Nếu như mình đem Thiên Hồ Chi Nhãn tăng lên Tứ giai, vận khí của mình sẽ tốt hơn, mình cũng không cần lo lắng không gặp được Mỹ công tử.
Nghĩ tới đây, đôi mắt Đường Tam lập tức phát sáng.
Khó trách Thiên Hồ Chi Nhãn là một huyết mạch cường đại a! Công dụng của nó thật đúng là rộng khắp. Nếu để cho Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng biết, có người dùng Thiên Hồ Chi Nhãn để tiếp cận nữ tử, không biết hắn có tức giận hay không?
Nghĩ vậy, Đường Tam quyết định khi trở về phải "thân mật" với Độc Bạch một lát.
Trở lại học viện vừa vặn là giờ cơm tối. Đường Tam đi đến học viện Gia Lý rèn luyện cũng không phải là bí mật gì, chỉ là các sư phụ không nói cho các học viên khác hắn rèn luyện như thế nào.
Trong khoảng thời gian này, nhất là sau khi rèn luyện trở về, Đường Tam đã được toàn bộ mọi người công nhận, nhất là mấy người quen biết, quan hệ đều vô cùng tốt.
Đường Tam ngồi xuống bên người Độc Bạch, vừa ăn cơm vừa nói: "Tí nữa ngươi đến phòng ta."
"Ân." Độc Bạch gật đầu, nhìn Đường Tam, biểu lộ ý muốn hỏi thăm, hai mắt đều phát sáng.
Tinh Thần Lực càng tăng lên, Độc Bạch phát hiện, chính mình lại càng thấy Đường Tam thân cận. Dùng Thiên Hồ Chi Nhãn, hắn hiểu rõ đây là số mệnh dẫn dắt hắn ở cùng với Đường Tam, bởi vì như vậy sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
Loại cảm giác này từ nhỏ hắn đã có, đối với người khác có cảm giác thân mật mạnh mẽ thì người đó sẽ trợ giúp hắn khá lớn. Nếu hắn chán ghét ai đó, có nghĩa là người kia có vấn đề, ít nhất là bất lợi đối với hắn, hoặc là bản thân người đó không tốt.
Vũ Băng Kỷ là người đầu tiên ăn xong cơm tối, gần đây hắn luôn cảm thấy thời gian không đủ, mỗi ngày đều đắm chìm trong tu luyện. Chỉ là luyện tập làm tăng tốc băng châm thôi cũng rất khó khăn, về phần Tử Mẫu Truy Hồn Đoạt Mệnh Đảm, điều đó vẫn còn khá xa vời.
Nguyên nhân trọng yếu nhất là Tinh Thần Lực không đủ. Gần đây hắn không tiếc tiêu một số tiền lớn, mua một loại thiên tài địa bảo rất hiếm có và đắt tiền để tăng lên Tinh Thần Lực. Đây cơ hồ là toàn bộ tài sản của Đại sư huynh, làm hắn rất đau lòng. Ngày hôm qua hắn còn cùng Đường Tam nói, chờ hắn thành công thì chuẩn bị đi rèn luyện, bởi vì thật sự bây giờ hắn quá nghèo a!
Không chỉ có Vũ Băng Kỷ có ý nghĩ này, các thành viên khác trong tiểu đội cũng có suy nghĩ như vậy, thật sự là bởi vì lần vừa rồi thu hoạch quá lớn. Với thu hoạch lần đó, bọn họ đều mua được một ít thứ tốt để tăng lên thực lực bản thân. Đây tạo thành một vòng tuần hoàn, cũng càng dễ tăng lên chính mình, thời gian cũng rất nhanh.
Cố Lý có cảm thụ sâu sắc nhất. Ngày hôm qua lần đầu tiên hắn sử dụng Loạn Phi Phong Chuy Pháp đánh bại Trương Bạch Bân, quả thực khá uy phong. Ngũ giai Thì Quang Biến có lực khống chế mạnh mẽ hơn, cộng thêm công kích từ vĩ chuỳ, hiện tại sức chiến đấu của hắn có thể nằm trong mấy vị trí đầu ở học viện rồi.
"Làm sao vậy?" Độc Bạch đi theo Đường Tam trở lại phòng, "Có việc gì tốt sao?"
Đường Tam nói: "Ngươi còn muốn việc tốt gì? Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, gần đây Tinh Thần Lực tăng lên như thế nào, còn bao lâu nữa thì ngươi có thể đem toàn bộ Tinh Thần Lực hoá lỏng?"
Độc Bạch liếc mắt nói: "Tinh Thần Lực hoá lỏng nào có dễ dàng như vậy! Ta từng hỏi vấn đề này, Quan lão sư cùng hai vị Mộc lão sư cũng không thể làm được. Ta mới Tứ giai thôi a! Nhưng mà ta có thể cảm nhận được rõ, khi ta tu luyện Tử Cực Ma Đồng, Tinh Thần Lực sẽ đặc biệt ngưng thực. Trong quá trình này, bọn nó hoá lỏng dễ dàng hơn một chút. Đáng tiếc mỗi ngày thời gian có Tử Khí Đông Lai quá ngắn."
Đường Tam nói: "Không thể nóng vội, tu luyện Tử Cực Ma Đồng cần không ngừng tích luỹ cùng ôn dưỡng. Nếu thời gian tiếp xúc với Tử Khí Đông Lai quá dài, ánh mắt của ngươi sẽ không chịu được. Tinh Thần Lực tăng lên đối với ngươi phi thường có lợi. Ta còn một phương pháp tu luyện nữa, ngươi có muốn thử không?"
Độc Bạch sửng sốt một lát: "Phương thức gì?"
Đường Tam nói: "Tiêu hao, đem Tinh Thần Lực của mình tận lực tiêu hao. Như vậy khi khôi phục lại thì có chỗ tăng lên, so với bình thường tốc độ tu luyện sẽ mau hơn một chút. Đối với ngươi và Cố Lý sư huynh, phương thức này đều hữu hiệu."
"A? Ta nên làm như thế nào?" Độc Bạch có chút buồn rầu nói, "Cố Lý sư huynh có thể tiêu hao tốt, không ngừng sử dụng Thì Quang Biến là được. Nhưng ta chỉ bị động sử dụng Thiên Hồ Chi Nhãn thôi, nếu chủ động tăng thêm vận may mà nói, cũng chỉ tăng được một ít, cũng không rõ ràng. Ta không có cách nào như lần trước bộc phát mà gây nhiễu số mệnh, nói cách khác, ta cũng cần kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt, mới có thể tiến vào trạng thái tiêu hao quá độ như vậy."
Đường Tam gật gật đầu, nói: "Ta hiểu được ý của ngươi, nói cách khác, dưới tình huống bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt, Thiên Hồ Chi Nhãn của ngươi sẽ có tác dụng lớn, thí dụ như để cho vận khí của ngươi đặc biệt tốt. Sau khi bị tiêu hao như vậy, ngươi sẽ tiến vào giai đoạn suy yếu, tựa như lần trước hôn mê, có đúng không?"
"Không kém là bao, cũng hẳn là như vậy. Hôn mê là do ta tiêu hao quá độ. Lần trước quá ác liệt, khi ta hồi phục lại, kỳ thực lúc đó đã đột phá nên tốc độ khôi phục nhanh hơn, nếu không ta sẽ khôi phục càng chậm."
Đường Tam suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta có thể thử nghiệm một lát. Ví dụ như, nếu ngươi tiến vào trạng thái gần chết, có phải hay không đã là kíƈɦ ŧɦíƈɦ?"
Độc Bạch ngẩn người: "Gần chết? Ta không biết."
Hào quang trong mắt Đường Tam loé lên, Độc Bạch đột nhiên cảm thấy mắt mình có chút đau nhức, đây là có chuyện gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.