Vũ Băng Kỷ khoé miệng co giật, quay đầu nhìn về phía Đường Tam. Sau khi nghe một tiếng hổ gầm, hắn không thể chạy trốn nữa, bởi vì căn bản không bỏ chạy được. Đối mặt với cao giai Sáp Sí Hổ, với tốc độ của bọn họ bây giờ cũng không có khả năng chạy trốn.
Vũ Băng Kỷ lẩm bẩm trong miệng: "Một nửa đã hết, một nửa cũng không còn rồi."
Đường Tam liếc Vũ Băng Kỷ một cái, khoé miệng thoáng co giật. Không nghĩ tới Đại sư huynh lại là một người keo kiệt.
Chỉ có hắn mới hiểu được Vũ Băng Kỷ có ý gì. Trấn trưởng đi theo bảo hộ bọn họ, nếu như gặp nguy hiểm, trấn trưởng sẽ ra tay. Nhưng nếu trấn trưởng xuất thủ, thu hoạch của bọn họ sẽ phải chia cho người một nửa, ít nhất là một nửa tiền thưởng từ Sáp Sí Hổ.
Cho nên Vũ Băng Kỷ mới bất đắc dĩ như vậy.
Đánh chết Sáp Sí Hổ vừa rồi chính là hoàn toàn dựa vào thực lực của bọn họ. Hiện tại xem ra trấn trưởng không ra tay không được rồi.
Lúc này, Đường Tam nghĩ đến cũng không phải là điều này. Thiên Hồ Chi Nhãn cảm ứng nói cho hắn biết, sự tình không đơn giản như vậy.
Nếu như trấn trưởng có thể giải quyết được, theo số mệnh bọn họ sẽ an toàn. Dù Độc Bạch không trực tiếp cảm nhận được, cảm giác của Thiên Hồ Chi Nhãn đối với số mệnh cũng không bị phản phệ mạnh như thế, kể cả hắn cũng như vậy. Hơn nữa, trong Tinh Thần Chi Hải của Đường Tam còn có thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc-5-trung-sinh-duong-tam-2/2147483/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.