Chương trước
Chương sau
Phong cương đại phóng, Vũ Băng Kỷ cũng bị nó chấn bay ra ngoài. Khi phong cương bộc phát, Băng nguyên tố hộ thể không đủ bảo vệ thân thể Vũ Băng Kỷ, trong lúc bay ra máu tươi cũng đã chảy ròng ròng.

Mẫu lão hổ điên cuồng đập hai cánh, trong phạm vi phong cương cuồng bạo kia, tất cả thực vật đều bị cắt thành từng mảnh.

Mẫu lão hổ dùng đổi hổ trảo đau đớn mà ôm lấy đầu mình, tựa hồ muốn đem thống khổ trong đầu xua hết đi. Nhưng lúc này thất khiếu đã chảy máu, căn bản không thể ngăn lại được.

Thất giai đỉnh phong Yêu Thú có thân hình vô cùng kiên cường và dẻo dai, năng lực cũng rất cường đại. Nhưng cường đại cũng chỉ là phần bên ngoài, thân thể chỉ là một phần cơ thể mà thôi.

Đường Tam từ trên trời rơi xuống miệng nó, tiến hành phá hư từ bên trong. Trong miệng nó bộc phát Phong Nhận, đâm xuyên qua đầu nó.

Hơn nữa, Đường Tam không chỉ dùng lực của mình, mà còn dùng lực lượng của mẫu lão hổ.

Khi bị nó dùng phong cương đánh bay, huyết mạch chi lực khổng lồ tưởng chừng suýt chút nữa đã làm thân thể hắn tự bạo. Nhưng Đường Tam không sợ hãi, bởi vì hắn đã sớm dự tính một tình huống khác.

Khi huyết mạch chi lực khổng lồ tràn vào cơ thể, điểm biến hoá đầu tiên trên người hắn là Huyền Thiên Công đột phá bình cảnh, đạt đến tầng thứ sáu. Đây cũng là một trong những mục đích Đường Tam rơi xuống miệng mẫu lão hổ. Phá tan bình cảnh cần một lượng huyết mạch chi lực vô cùng lớn. Huyết mạch chi lực của Yêu Thú tuy hỗn tạp, nhưng Thất giai đỉnh phong Sáp Sí Hổ có huyết mạch chi lực thập phần dồi dào, sau khi loại bỏ tạp chất cũng đủ để thoả mãn yêu cầu. Một khắc kia, Huyền Thiên Công trong cơ thể Đường Tam vận chuyện tới cực hạn, cưỡng ép bảo vệ kinh mạch của hắn, làm cho hắn không đến mức bị huyết mạch chi lực cuồng bạo kia đánh bại.

Đường Tam phun ra máu tươi cũng là một hình thức phát tiết, cũng đem tạp chất bên trong phun ra. Khi hắn đáp xuống mặt đất, kỳ thực đã khôi phục năng lực khống chế thân thể.

Đường Tam hiện tại rất may mắn vì lúc trước đã mạo hiểm dung hợp Thiên Hồ Biến, giờ khắc này đối với tất cả khống chế, dưới tác dụng của Tinh Thần Lực hoá lỏng, mới có thể tinh tế như vậy. Khó khăn trong đó chỉ có mình hắn mới biết được.

Đồng thời, cái này còn dựa vào kinh nghiệm làm người qua ba kiếp, có hiểu biết vận chuyển các loại cấp độ Tinh Thần Lực mới có thể trong tình huống cực đoan như vậy khống chế được năng lượng cuồng bạo.

Trong thời gian ngắn ngủi, hắn không có khả năng đem huyết mạch chi lực khổng lồ kia hấp thu, chỉ có thể đem nó trực tiếp phát ra. Chính là lúc bạo phát khi rơi vào miệng hổ.

Mục tiêu của hắn vốn là con mắt của mẫu lão hổ. Con mắt vốn tương đối yếu ớt. Với tu vi vừa đột phá Lục giai, cộng thêm huyết mạch chi lực vừa thôn phệ, đúng là có cơ hội phá vỡ phòng ngự cảu đối phương.

Không nghĩ tới rằng, Vũ Băng Kỷ và Cố Lý liên thủ lại kiến tạo một cơ hội tốt, làm cho hắn có thể xâm nhập miệng của Sáp Sí Hổ.

Dùng Huyền Ngọc Thủ bộc phát năng lượng cuồng bạo, lập tức bạo phát trong miệng mẫu lão hổ. Năng lượng kia khiến Huyền Ngọc Thủ có chút không chịu được, có thể thấy nó cuồng bạo tới cỡ nào.

Khi Đường Tam bị phun ra, thân thể một lần nữa bị chấn thương, mà mẫu lão hổ rõ ràng cũng không sống được. Phòng ngự kiên cố nhất đã bị phá từ bên trong, Đường Tam đã làm được điều này. Khi rơi xuống đất hắn miễn cưỡng có thể đứng vững, mà xa xa, Cố Lý do tiêu hao quá mức, Vũ Băng Kỷ bị đánh bay té trên mặt đất đều đã chìm vào hôn mê.

Chiến đấu ngắn ngủi vừa rồi, ba người đã dùng toàn lực. Trong quá trình chỉ cần xuất hiện nửa điểm sai lầm, bọn họ đều đã mất mạng dưới miệng mẫu lão hổ rồi.

"Ngao ô o o o o -"

Tiếng gầm gừ thê lương vang lên ở phía xa, thanh quang cực lớn phóng lên trời.

Uy áp kinh khủng không ngừng bộc phát, mà lúc này mẫu lão hổ đã ngã nhào xuống mặt đất, phun từng ngụm máu, ánh mắt nhanh chóng ảm đạm.

Sắc mặt Đường Tam đột biến, hắn biết đã xảy ra chuyện gì. Sáp Sí Hổ Vương cảm nhận được thê tử của mình sắp tử vong nên triệt để bộc phát, trấn trưởng lão sư có vẻ không ngăn được rồi.

Mối thù gϊếŧ con, mối hận gϊếŧ vợ. Công kích của Sáp Sí Hổ Vương ở trạng thái này bộc phát như thế nào có thể đoán được.

Đường Tam miễn cưỡng chống đỡ thân mình quay người nhìn lại. Trạng thái thân thể của hắn bây giờ cực kém, kinh mạch, khí tức hỗn loạn, không thể tham chiến một lần nào nữa.

Thân ảnh cực lớn của Sáp Sí Hổ Vương đã xuất hiện trên bầu trời phía xa. Cũng đúng lúc này, Đường Tam chứng kiến một vòng sáng trong màu đỏ phóng lên trời.

Hào quang màu đỏ kia cực sáng, khi nó xuất hiện, trong nháy máy thiên không đều được chiếu sáng rõ ràng, tựa như ánh nắng chiều sáng lạn.

Thanh quang trên người Sáp Sí Hổ Vương trong chớp mắt đã bị áp chế. Hào quang màu đỏ xẹt qua, Sáp Sí Hổ Vương kêu thảm một tiếng, thân thể cao lớn vậy mà không thể duy trì phi hành, phong cương đã bị phá toái, nghiêng người hướng về phía xa rời đi.

Một kích thật mạnh.

Ánh mắt Đường Tam ngưng trệ một lát. Trấn trưởng lão sư vậy mà cường đại như thế?

Sáp Sí Hổ Vương bị thương nặng nên mới bỏ trốn, cũng không có chú ý đến cứu viện thê tử của mình. Mà giờ khắc này, vòng hào quang cuối cùng trong mắt nó đã tắt, nó đã hoàn toàn tử vong. Đầu Sáp Sí Hổ Thất giai đỉnh phong, tiếp cận Bát giai này đã bị nhóm Đường Tam gϊếŧ chết.

Thân ảnh màu đỏ tựa như lưu quang nhanh chóng bay tới.

Khi Trương Hạo Hiên nhìn thấy Đường Tam, từ trên không rơi xuống, con mắt trong chốc lát đã trừng lớn.

Ý niệm đầu tiên trong đầu hắn lúc này là: "Xong rồi, đã xong rồi ..."

Trình Tử Chanh cùng Độc Bạch không thấy, Cố Lý cùng Vũ Băng Kỷ té trên mặt đất sinh tử không rõ, chỉ có Đường Tam miễn cưỡng chống đỡ thân thể.

Đường Tam chú ý thấy trong tay Trương Hạo Hiên có một thanh trường đao. Đó là một thanh trường đao màu đỏ sậm, nhìn qua không phải làm từ vàng hay ngọc, tản ra hào quang màu đỏ sáng chói. Không hề nghi ngờ, đạo hào quang màu đỏ động trời vừa rồi là do chính trường đao này phát ra.

"Lão sư ... khục khục" Đường Tam ho ra một ngụm máu tươi, sau đó uể oải ngã xuống đất, rút cuộc kiên trì không nổi.

"Bọn họ ..." thanh âm Trương Hạo Hiên có chút run rẩy. Mấy người này đều là học viên ưu tú nhất của học viện, nếu chúng xảy ra chuyện gì, hắn làm thế nào cùng tổ chức nói rõ đây?

Đường Tam lắc đầu nói: "Bọn họ không có việc gì, Chanh tử sư tỷ cũng Độc Bạch đi trước, ba người chúng ta cản phía sau, may mắn gϊếŧ được mẫu lão hổ kia. Người mau nhìn hai vị sư huynh xem."

Nghe Trình Tử Chanh cùng Độc Bạch đi trước, Trương Hạo Hiên lập tức nhẹ nhàng thở ra. Thiên Hồ Chi Nhãn quá mức trọng yếu. Kim Bằng Biến của Trình Tử Chanh cũng rất mạnh. Hai hài tử này còn sống, không chết dưới tay mẫu lão hổ quả là may mắn.

Trương Hạo Hiên cũng không nhiều lời, nhanh chóng đi đến bên cạnh Vũ Băng Kỷ cùng Cố Lý, kiểm tra thân thể hai người.

Vũ Băng Kỷ thương thế nghiêm trọng, khí tức yếu ớt nhưng không nguy hiểm tới tính mạng.

Cố Lý thì Tinh Thần Lực tiêu hao đến hôn mê, sinh mạng bình thường, chỉ có sóng tinh thần không ổn định. Nhưng ít nhất, hai hài tử này cũng còn sống.

"Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi ..." Trương Hạo Hiên lầm bầm, cho đến lúc này, hắn mới có thể nhả khí, há miệng "oa" một tiếng, nhổ ra một ngụm máu tươi.

Trương Hạo Hiên lau khoé miệng, hắn đem Vũ Băng Kỷ cùng Cố Lý chuyển đến bên người Đường Tam, trường đao trong tay đã chậm rãi dung nhập vào trong cơ thể.

"Lão sư, thanh đao của người thật sự lợi hại nha!" Đường Tam cảm thán nói.

Lông mày Trương Hạo Hiên nhíu chặt lại: "Tổn thương kẻ địch một nghìn cũng tự tổn thương mình tám trăm, có cái gì lợi hại. Đó là công kích cần súc thế, nếu không ta cũng không kéo dài như vậy. Chanh tử cùng Độc Bạch ..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.