Chương trước
Chương sau
Đường Tam quay đầu nhìn lão sư, mỉm cười nói: "Tin tưởng ta!" Vừa nói, trên người hắn thanh quang sáng lên, thân hình nhẹ nhàng nâng lên, Phong nguyên tố tụ tập quanh thân, đưa hắn phiêu diêu bay xuống sân thi đấu.

Khi hắn hô lên ba chữ "Ta ứng chiến", tất cả hư thanh đã biến thành hoan hô.

Yêu Quái Tộc không để ý hắn có thể sống sót hay không, nhưng có can đảm ứng chiến sẽ được bọn nó tán thưởng. So với Báo Yêu, tên Viên Hầu trước mắt này càng làm bọn nó thưởng thức.

Đường Tam từ trên trời giáng xuống, lướt vào sân thi đấu. Đi vào bên trong mới cảm nhận được hết Đấu Thú Tràng này lớn như thế nào. Sân thi đấu cách khán đài khoảng chừng ba mươi mét.

Trong sân, Hu Hí thân cao hơn mười mét làm cho người ta có cảm giác áp bách thật lớn. Đứng bên cạnh hắn Cự Ngao Ma Hạt cũng đồng dạng tràn ngập uy thế.

Nhưng đối với tất cả, đôi mắt Đường Tam vẫn lạnh như băng.

Hu Hí trêu tức nhìn hắn, nói: "Tham dự đấu thú là sinh tử chiến, đây là quy củ, hiểu rõ chưa?"

"Ừm." Đường Tam lên tiếng.

"Tốt, vậy không làm chậm trễ thời gian nữa. Bắt đầu đi." Hu Hí hét lớn một tiếng, tuyên bố trận đấu thú cuối cùng này đã bắt đầu.

Ánh mắt Đường Tam quét qua thi thể hai vị phụ thuộc nhân loại đã sớm không còn dấu vết sinh mệnh rồi chậm rãi thở sâu.

Hai cái càng lớn của Cự Ngao Ma Hạt đập bộp trên mặt đất. Nó nhanh chóng phóng người lên, lao đến chỗ Đường Tam.

Nó cũng cần thắng mười trận liên tiếp mới có thể chính thức sống sót rời khỏi nơi này, tuy rằng không biết có thể qua được cửa ải của Hu Hí không, nhưng ít ra thắng một trận liền có cơ hội a.

Đường Tam ngẩng đầu, nhìn Yêu Quái khổng lồ đang phóng tới mình kia, đôi mắt đã biến thành màu thanh bích sắc. Phong nguyên tố dày đặc, lấy thân hắn làm trung tâm nhanh chóng hội tụ. Nhưng ở nơi này không thiếu cường giả, từ khí tức hắn phóng ra có thể xác định, hắn có tu vi Lục giai đỉnh phong, cao nhất cũng chỉ là Thất giai.

Thất giai Yêu Quái có thể chiến thắng Bát giai Yêu Quái sao? Vẫn có khả năng, nhưng nếu có huyết mạch đủ cường đại.

Mà trong mắt bọn họ, Đường Tam chỉ là một gã Phong Viên Yêu, cũng không nằm trong nhóm này.

Nhất là khi Cự Ngao Ma Hạt thể hiện ra trí tuệ trong chiến đấu, điều này hiển nhiên một đầu Phong Viên Yêu nho nhỏ khó có thể đối phó.

Đường Tam động. Bây giờ hắn không còn là Đường Tam lần đầu ra ngoài rèn luyện nữa, đánh chết Thất giai đỉnh phong Sáp Sí Hổ còn nhờ vào vận khí.

Phong cương dưới chân nổ tung, tốc độ bạo tăng. Hắn tựa như một cơn lốc màu xanh, nghênh đón Cự Ngao Ma Hạt.

Cự Ngao Ma Hạt cũng khá thông minh, trong khi vọt tới phía trước, đôi càng to đột nhiên vỗ vào nhau.

"Đương" một tiếng thật lớn. Nương theo tiểng nổ vang, năng lượng cũng bộc phát, vừa đúng lúc Đường Tam đã đến phụ cận.

Đây là năng lượng cấp độ Bát giai bộc phát, một khi đánh trúng, Đường Tam sẽ mất cân bằng mà bị hất văng. Mà khi đó chính là thời khắc Cự Ngao Ma Hạt đi săn.

Nhưng một đạo thanh quang trong tay Đường Tam đánh xuống dưới, trong thời khắc mọi người đều tưởng hắn bị đánh bay, thân thể hắn mượn lực đẩy phía dưới, nhảy lên không trung, thoát khỏi lực chấn quét tới ngay sau đó.

Đuôi Cự Ngao Ma Hạt đã đến, hàn khí lạnh như băng đâm xuống thân hình Đường Tam. Thị Huyết Chiến Hùng mạnh như vậy khi bị đâm trúng mà không kiên trì được bao lâu, một thân thể nho nhỏ như Đường Tam nếu trúng độc hiển nhiên sẽ lập tức tử vong.

Nhưng đúng lúc này, tay trái Đường Tam chém ra, một đạo lục sắc quang mang loé lên rồi biến mất.

"Phốc" một tiếng, đuôi Cự Ngao đã bị chặt đứt, bay vòng trên không. Mà Đường Tam lại đổi hướng, mượn lực đẩy từ Phong nguyên tố, hướng về lưng của Cự Ngao Ma Hạt.

Chặt đứt đuôi Cự Ngao là Phong Nhận. Hai tay Đường Tam lại tụ lực, trong nháy mắt đã hoá thành một đạo xanh sẫm lao xuống.

Dường như cảm nhận được tính mạng bị đe doạ, Cự Ngao Ma Hạt chạy như điên về một phía, thể hiện sự linh hoạt không phù hợp với thân hình khổng lồ. Đồng thời, đôi càng to hướng về phía trước huy động, khí huyết chấn động mang theo tử quang hoá thành cương khí, thử đánh Đường Tam.

"Phốc" một tiếng, Phong Châm xanh sẫm cơ hồ là lập tức xuyên qua cương khí màu tím rồi đâm xuống mặt đất.

"Oanh" một tiếng thật lớn, mặt đất bị tạc tạo thành một cái hố to, năng lượng khổng lồ bạo tạc làm cho bụi đất trong sân bay loạn, che khuất ánh mắt mọi người.

Trong làn bụi khói mịt mùng, Đường Tam chính thức bộc phát, tử quang loé lên trong mắt rồi biến mất, Tử Cực Thần Quang được Linh Tê Thiên Nhãn tăng phúc phóng xuất.

Cự Ngao Ma Hạt ở bên dưới kêu thảm một tiếng, thân thể đã mất đi khống chế.

Nó chỉ là Yêu Thú, cho dù Bát giai đã có trí tuệ nhất định nhưng Tinh Thần Lực không hề mạnh. Mà đối thủ của nó, Tinh Thần Lực đã đạt đến Cửu giai, lại được Thần Thức ôn dưỡng, còn có Linh Tê Thiên Nhãn gia trì, nó làm sao có thể chịu nổi.

Trùng kích như vậy, đổi lại là Hu Hí muốn ngăn cản cũng không phải chuyện dễ dàng.

Tiếp đó, Phong Châm xuyên qua mắt, rồi đâm vào não và nổ tung.

Cuồng phong ngừng thổi, bụi đất cũng lắng xuống.

Khi khán giải nhìn thấy tình huống trên sân đấu, Đường Tam đang ngạo nghễ đứng trên lưng Cự Ngao Ma Hạt, còn Cự Ngao Ma Hạt thì tê liệt ở dưới đất, chất lỏng màu đỏ tím đang tuôn trào không ngừng, hiển nhiên là không sống được.

Từ lúc chiến đấu đến khi kết thúc không hết bao nhiêu thời gian, cũng không kém cuộc chiến giữa Cự Ngao Ma Hạt và Thị Huyết Chiến Hùng kia.

Tiếng hoan hô ngay lập tức vang vọng toàn trường.

Trong mắt đám Yêu Quái, Đường Tam là đại diện Yêu Quái chiến thắng Yêu Thú, hơn nữa còn là người được chọn. Năng lực như vậy, bọn nó rất tôn trọng đó.

Hu Hí đứng bên sân cũng có chút kinh ngạc. Bởi vì bụi bay nên nó cũng không thấy Đường Tam làm thế nào có thể đánh chết Cự Ngao Ma Hạt.

Nhưng kết quả đã có, hơn nữa ba trận đấu thú chỉ là mở màn thôi, nó cũng không truy đến cùng là vì sao. Hu Hí bước vào sân, nói: "Hôm nay, ngươi chính là anh hùng. Thỉnh cho ta biết tên của ngươi, để cho tộc của ngươi cảm thấy vinh hạnh vì ngươi."

Đường Tam nhảy xuống, đem thi thể Cự Ngao Ma Hạt thu vào trong túi trữ vật, cũng không để ý đến Hu Hí, đi ra ngoài sân.

"Ngươi không xứng biết tên của ta." Hắn vừa đi vừa thản nhiên nói.

Hu Hí sửng sốt một lát, ngay sau đó độc nhãn loé lên hàn quang hung tàn, "Ngươi nói cái gì?"

Đường Tam dừng bước lại, sau đó xoay người nhìn nó, "Ta nói, ngươi không xứng. Ngươi còn muốn ta nói to hơn sao?"

"Ngươi muốn chết?" Hu Hí càng tỏ ra hung tợn.

"Muốn chết chính là ngươi. Sớm muộn gì ta sẽ tự tay gϊếŧ ngươi." Đường Tam lạnh lùng nói.

Thanh âm của bọn họ rất lớn, trên khán đài nghe được khiếu chiến này càng hưng phấn, trong lúc nhất thời, các tiếng gào hỗn loạn vang lên trong toàn trường.

"Đủ rồi." Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp vang lên. Thanh âm không lớn, nhưng áp chế toàn trường, làm tất cả an tĩnh lại.

Đường Tam trong lòng cũng trầm xuống, uy áp cực lớn làm hắn có chút khó thở.

Thần cấp! Không hề nghi ngờ, đây chính là khí tức của cường giả Thần cấp.

"Rống ---" Hu Hí nổi giận gầm lên với Đường Tam, nhưng cũng không có công kích.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.