Chương trước
Chương sau
Bữa sáng với bốn người khác đều có chút nuốt không trôi, chỉ có Đường Tam ăn ngon lành. Khách sạn cao cấp, đồ ăn quả thực ngon hơn, mặc dù không thể bằng kiếp trước nhưng đã tốt hơn trước nhiều.

"Các ngươi đều rất lo lắng sao? Là sợ chết hay sợ thất bại?" Sau khi Đường Tam ăn no, buông đũa xuống, nhìn bốn người còn lại.

Cố Lý gãi gãi đầu nói: "Cũng không phải. Không biết làm sao, chỉ là có chút khẩn trương."

Đường Tam nói: "Đây là chuyện chúng ta phải trải qua, nhưng ta phải nhắc nhở các ngươi, đã báo danh thì không có đường lui. Chỉ có thể dũng cảm tiến lên đánh tan đối thủ của chúng ta, nếu không, sẽ không có sau đó. Các ngươi càng lo lắng, tâm trạng càng bị ảnh hưởng, khoảng cách tử vong cũng càng đến gần. Không tập trung chính là một cái chết. Loại sinh tử quyết đấu này, trừ liều mạng, không còn lựa chọn nào khác."

Cố Lý ngẩn người, Vũ Băng Kỷ ánh mắt trở nên sắc bén, Trình Tử Chanh lầm bầm nói: "Đúng vậy! Đã báo danh rồi, hối hận cũng không kịp nữa."

"Trừ phi chạy trốn?" Độc Bạch thử thăm dò.

Đường Tam thản nhiên nói: "Ngươi có thể lựa chọn chạy trốn, như vậy đời này ngươi đừng nghĩ ngẩng đầu lên, dù ở thế giới nhân loại hay ở Yêu Tinh Đại Lục cũng vậy. Khi ta vừa mới tới, ngươi còn nhớ ngươi đã nói gì không? Ngươi muốn làm cái gì?"

"Ta muốn làm một người hữu dụng, muốn có thể ở cùng mọi người mà không gây cản trở." Độc Bạch xấu hổ nói.

Đường Tam ánh mắt sáng rực nhìn hắn nói: "Nếu bây giờ ngươi lựa chọn chạy trốn, ta sẽ không ngăn cản. Ngươi có thể đi, ngươi đi sao?"

"Ta ... ta không đi." Độc Bạch nghiến răng nghiến lợi nói.

Đường Tam nói: "Không đi thì giữ vững tinh thần. Đừng quên, trước khi bọn ta chết hết còn chưa đến phiên ngươi chết. Đứng hàng cuối cùng còn nhát gan như vậy, ngươi nói chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Độc Bạch lập tức đỏ bừng mặt, "Ta không nhát gan, ta không sợ. Liều mạng, liều mạng với bọn nó."

Ánh mắt Cố Lý cũng trở nên kiên định hơn, lời Đường Tam nói với Độc Bạch, không phải cũng là nói với bọn họ sao?

Trình Tử Chanh thở sâu, "Cứ như vậy đi. Tối trở về ăn vòi voi, nghe nói rất bổ dưỡng."

Lời vừa nói ra, Đường Tam không nhịn được cười, Vũ Băng Kỷ cũng cười, Độc Bạch nhìn nàng một cái, "Chanh tử, không nghĩ tới khẩu vị của ngươi thật nặng a."

"Xéo." Trình Tử Chanh tức giận.

Bầu không khí vốn căng thẳng lập tức trở nên thoái mái hơn, nhưng Đường Tam nhìn ra được, lo âu trong lòng bốn người vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Chuyện này rất bình thường, đều là người trẻ tuổi cũng chưa có kinh nghiệm tương tự, tâm lý như vậy là điều dễ hiểu. Đây cũng là nguyên nhân hắn cố ý khiêu khích tên Tượng Yêu kia, tìm cho đội mình một đối thủ có thể khống chế.

Sự khẩn trương này đã tăng lên khi đến Đấu Thú Tràng.

Khi đi vào Đấu Thú Tràng, Vũ Băng Kỷ, Độc Bạch, Cố Lý cùng Trình Tử Chanh mơ hồ cảm giác được mùi máu tanh đã nồng nặc hơn vài phần. Bọn họ có người còn nghĩ, mùi huyết tinh này có dung nhập vào cơ thể bọn họ hay không.

"Không có đào tẩu, không tệ." Bọn họ gặp lại tên Thị Huyết Ma Viên kia.

Thị Huyết Ma Viên nhìn qua năm người Đường Tam, "Theo quy tắc, người báo danh đoàn chiến, trước khi ba trận đấu đầu tiên kết thúc không được rời khỏi Đấu Thú Tràng. Tính từ giây phút các ngươi bước vào Đấu Thú Tràng thì chính thức bắt đầu. Không có đào tẩu, chứng tỏ các ngươi có dũng khí."

Đường Tam nhìn về phía hắn nói: "Vì sao hôm qua lại để chúng ta rời đi? Không phải báo danh xong liền bị giữ lại sao? Nếu chúng ta chạy, không phải đã mất công an bài?"

Thị Huyết Ma Viên lạnh lùng nói: "Đó là cơ hội cho các ngươi sống sót. Người báo danh đoàn chiến trước khi trận đấu đầu tiên bắt đầu đều muốn đổi ý, nhưng các ngươi vĩnh viễn không nên để chúng ta bắt được. Khi lựa chọn đào tẩu, tên của ngươi sẽ xuất hiện trên danh sách truy nã, một khi bị bắt thì sẽ trở thành nô ɭệ của Đấu Thú Tràng."

Đường Tam cảm thấy kỳ quái với quy định này, đây đâu phải là cho một con đường sống? Hay là cơ hội để Đấu Thú Tràng bắt nô ɭệ?

"Đi theo ta." Thị Huyết Ma Viên không tiếp tục nhiều lời, quay người đi vào trong Đấu Thú Tràng. Đi vào bên trong, mùi huyết tinh càng thêm nồng nặc.

Đi dọc theo hành lang mờ tối, bầu không khí có chút nặng nề.

Đường Tam có thể cảm nhận được tim Độc Bạch đang đập nhanh, nhưng có lẽ những lời hồi sáng có tác dụng, bốn người đều không nói gì, chỉ yên lặng đi sau lưng hắn. Thời khắc khi bọn họ bước vào Đấu Thú Tràng đã không còn đường lui.

Đi xuyên qua hành lanh rất dài, bọn họ được đưa đến một gian phòng. Căn phòng được làm nên từ đá, trong đó có không ít dấu vết màu đỏ sậm, mùi huyết tinh càng nồng nặc hơn.

"Chờ ở đây, trước khi bắt đầu sẽ có nhân viên dẫn các ngươi ra trận." Thị Huyết Ma Viên nhàn nhạt nói một câu liền quay người đi ra ngoài.

Cánh cửa nặng nề đóng lại, rất có cảm giác bị giam lỏng.

"Hô hô hô!" Tiếng hít thở càng thêm dồn dập.

"Dũng cảm, dũng cảm, dũng cảm!" Độc Bạch không ngừng lẩm bẩm.

"Ngươi có thể cho chúng ta vận khí." Đường Tam nói ra.

"A? A, được." Độc Bạch lúc này mới quay người lại, vội vàng đứng dậy.

Khi hắn muốn phóng xuất huyết mạch chi lực thì tinh thần đột nhiên hoảng hốt, lần đầu tiên phóng xuất thất bại.

Đường Tam bình tĩnh nói với hắn, "Trên chiến trường bất kỳ sai lầm nào cũng dẫn đến cái chết của đồng bạn cùng chính bản thân."

"Thật xin lỗi, ta ..." Độc Bạch cắn răng, đột nhiên "bốp, bốp" hai tiếng, hung hăng đánh chính mình hai cái. Sau đó hít thật sâu không khí tràn ngập mùi huyết tinh kia, cắn chặt răng, phóng xuất Thiên Hồ Biến.

Hư ảnh Lưỡng vĩ Thiên Hồ ngưng tụ thành hình trên đầu hắn, từng đạo bạch quang rơi xuống, phân biệt rơi vào năm người.

Có lẽ do ảnh hưởng của vận khí gia trì, Vũ Băng Kỷ, Cố Lý cùng Trình Tử Chanh đều cảm thấy tốt hơn một chút.

Bạch quang lấp loé trong mắt, ngay sau đó, sắc mặt hắn bỗng thả lỏng, "Ta ngốc, ta ngốc quá a! Ta sao lại quên ta có thể dự cảm may mắn."

"Thế nào?" Cố Lý hỏi.

Độc Bạch mở hai tay ra nói: "Ngươi xem biểu cảm của ta mà không nhìn ra được sao? Tất nhiên là bình an vô sự a! Ta đúng là một tên đần, ngay cả năng lực bổn mệnh mà cũng quên. Chờ một chút gϊếŧ hết bọn chúng, các ngươi cố lên!"

Khoé miệng Đường Tam hơi run run, hắn đột nhiên cảm thấy Thiên Hồ Biến thật không tốt. Hắn muốn nhân cơ hội này rèn luyện tâm lý cho mọi người. Mà theo lời Độc Bạch nói, rõ ràng Vũ Băng Kỷ, Cố Lý cùng Trình Tử Chanh đã bình tĩnh lại.

Ngũ giai Thiên Hồ Biến dù dự cảm không hoàn toàn chính xác, nhưng đây có liên quan đến an nguy của bản thân Độc Bạch, dự cảm của hắn sẽ chính xác cao hơn. Hắn không cảm thấy nguy hiểm, tất nhiên là do Đường Tam ở đó. Nếu Đường Tam không ẩn giấu năng lực, đoàn chiến đúng là không có chút nguy hiểm nào.

Thật sự không nói nên lời!

Vũ Băng Kỷ khẽ cười một tiếng, nói: "Vừa rồi mặc dù rất khẩn trương, nhưng cũng rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Bây giờ nghĩ lại hình như cũng không tệ."

Trình Tử Chanh liếc mắt, "Đúng là rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bất quá lạnh cả tay. Đại sư huynh ngươi xem xem." Vừa nói, nàng chủ động nắm tay Vũ Băng Kỷ.

"A, Đại sư huynh, sao tay của ngươi còn lạnh hơn ta?"

"Khụ khụ, ta là Băng Tinh Biến a! Lạnh không phải rất bình thường sao?"

"Nhưng ngươi chưa thi triển Yêu Thần biến a." Trình Tử Chanh khó hiểu.

"Sao ngươi lại thành thật như vậy? Chanh tử, ngươi rốt cuộc là có thích Đại sư huynh hay không?" Độc Bạch miệng lưỡi đã trở lại bình thường.

"Ngươi lăn."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.